Liệp Quang

Chương 27




"Từ giờ trở đi, con không còn là một đứa trẻ nữa, con sẽ là một người đàn ông."

Ngày đó, nhân viên tham gia cứu viện đều chính mắt nhìn thấy một cảnh tượng suốt đời khó quên.

Cơn bão mang tên "Sao Biển" từ ngoài đại dương đổ bộ vào trong đất liền, nhưng chỉ với hơn nửa ngày, sức dông đã tăng lên mấy lần, khiến cho bảng cảnh báo thời tiết nhanh chóng đổi từ màu vàng thành màu đỏ.

Lúc đội cứu viện lái tàu quân dụng lao đến vùng biển xảy ra tai nạn là khi sức gió đạt đến mức mạnh nhất.

Ngoài khơi đen kịt như đang nửa đêm, mây đen trên đỉnh đầu hạ thấp như thể vòm trời đã đổ nát và đang chuẩn bị rơi xuống trần gian.

Sấm sét quá nhiều, gần như mỗi chiếc tàu cứu viện đều bị chớp trúng. Bọn họ bỏ ra gấp đôi thời gian so với thường ngày thì rốt cuộc mới tới đích đến.

Kent nằm nhoài trên phi toa, trông hắn đã mất đi ý thức.

"Còn hai người nữa đâu?" Đội cứu viện gọi lớn, "Khởi động máy không người lái, mang đứa bé này lên trước đi."

Máy không người lái hạ cánh rồi mới bay về phía Kent, hệ điều hành AI không ngừng phát ra cảnh báo.

"Phát hiện một nguồn năng lượng dao động bất thường dưới đáy biển!"

"Sóng năng lượng xác nhận là năng lượng của cơ giáp chuyên dụng."

"Năng lượng đang nhanh chóng tăng cao! Dự đoán sẽ ——"

Lời còn chưa dứt, một cú sốc rất mạnh mà vô hình vù một tiếng lao ra từ dưới đáy biển, đến nỗi mấy chiếc tàu đang lơ lửng trên mặt biển cũng lay động theo.

Lấy ngoài khơi làm trung điểm, từng vòng cuộn sóng bắt đầu trải rộng ra bốn phía.

"Cái quỷ gì vậy trời?" Đội trưởng kinh ngạc.

Màn hình mô phỏng toàn bộ cảnh tượng dưới đáy biển. Phần bụng của tàu đắm "Răng Cá Mập" đã bị phá nát, nó nổ thành hai phần và đang rơi xuống rãnh biển.

"Sao lại thế được..." Đội trưởng khó thể tin được mà bảo, "Tôi tưởng thứ đồ hư kia đã được dọn sạch rồi cơ mà..."

"Đội trưởng!" Đội viên hô lên, "Đứa nhóc vừa được cứu nói cha xứ đã xuống nước cứu con trai của công tước rồi! Còn nói dưới đáy có..."

Đội trưởng chửi ầm lên, quay người vỗ lên huy hiệu trên ngực cái, áo giáp nhẹ chống nước bắt đầu nhanh chóng bao lấy thân thể của hắn.

"Đội phó xuống với tôi..."

Hệ thống lần thứ hai phát ra âm thanh: "Chú ý, vừa theo dõi được một làn sóng năng lượng của cơ giáp. Vị trí phát sinh là hai mươi lăm mét dưới mặt biển. Nó đang chậm rãi di chuyển xuống dưới, sóng điện cũng đang tăng cao."

"Sao lại có cơ giáp được?" Mối nghi hoặc của đội trưởng đã đi đến đỉnh điểm, "Chiếc tàu kia đã chìm hơn một trăm hai mươi năm, tất cả đồ vật có thể sử dụng được đã bị phá hủy từ lâu rồi!"

"Nhắc nhở!" Âm thanh của hệ thống đột nhiên sắc bén, "Năng lượng cơ giáp của đối phương đang vận chuyển hết tốc lực, sắp thoát khỏi tàu đắm!"

Trong màn hình, một vùng năng lượng màu vàng óng quang bắn ra từ trong thân tàu và đang nhanh chóng dâng tới mặt biển. Mà đằng trước tuyến quỹ đạo kia là chiếc tàu cứu viện này.

Hệ thống vang lên cảnh báo phòng chống va chạm.

"Tránh ra!" Đội trưởng nhăn mắt và gào thét.

Chiếc tàu đột nhiên bẻ lái sang một bên. Mọi người không nịt dây bảo vệ trong cabin đều té ngã.

Một giây sau, ánh sáng màu vàng kia vọt ra khỏi mặt nước từ dưới đáy biển, lướt qua chiếc tàu đã miễn cưỡng né sang một bên rồi xông thẳng lên trời.

Chiếc tàu chợt lung lay một cách khủng khiếp.

Như thể Thần trên trời đã ban xuống kỳ tích của hắn, cơn mưa cuồng phong đột nhiên dừng lại trong nháy mắt.

Mây đen dời đi, mưa rào chạy mất, lúc này đang là giữa trưa, ánh nắng trông giống như bột vàng đang từ từ chiếu xuống mặt biển. Sóng cuồng rũ cái đầu đầy kiêu ngạo xuống như một con thú đã bị thuần phục.

Đường kính của đỉnh lốc xoáy khoảng chừng một kí-lô-mét, bầu trời quang đãng màu xanh, trời trong nắng ấm, so với bốn phía, nó chẳng khác gì thiên đường nơi Thần đang ở cả.

Vệt sáng màu vàng kia xông thẳng lên và dừng lại giữa trời gió như đang tụ tập tất cả ánh sáng trên đất liền lên người mình vậy. Những vết màu lốm đốm vờn quanh và trải dài xung quanh hắn như hai chiếc cánh đang dang rộng.

"Hiển linh..." Có đội viên nỉ non.

"Thánh chủ hiển linh rồi!"

"Là Thánh quang! Là Thánh chủ đang cứu rỗi chúng ta đó!"

Đám đội viên không phải là một đám tín đồ thành kính hoàn toàn, nhưng vào đúng lúc này, bọn họ cũng không tự kiềm chế được mà bị chấn động bởi cảnh tượng lộng lẫy trước mắt này, sinh ra cảm xúc kính nể và sùng bái từ tận đáy lòng.

Hàng trăm cặp mắt đổ dồn lên đó, vệt sáng kia chậm rãi hạ xuống và tiếp cận về phía chiếc tàu.

"Đó là gì thế?" Trong giọng nói của đội trưởng là từng đợt run rẩy nhỏ bé.

Hệ thống trả lời: "Đã phát hiện được năng lượng của cơ giáp và cơ thể của hai người. Trong hai người, dấu hiệu sinh tồn của một người đang nằm dưới đường cảnh báo. Đề nghị lập tức chuẩn bị cấp cứu điều trị."

Vệt sáng từ từ hạ xuống, mọi người trong tàu rốt cuộc cũng thấy rõ đó là một người đang mặc áo giáp nhẹ, trong lồng ngực người nọ còn đang ôm một thanh niên nữa.

"Mở boong tàu ra!" Đội trưởng nhận ra thanh niên đang hôn mê bất tỉnh kia chính là cha xứ Mitchell.

Người điều khiển cơ giáp ôm lấy cha xứ chậm rãi hạ cánh trên boong thuyền dưới ánh nắng đang chiếu thẳng xuống người.

Đội trưởng mang người chạy về phía bọn họ.

Cơ giáp loang lổ và không trọn vẹn đã hoàn thành sứ mạng của nó, từng khối bắt đầu thoát khỏi cơ thể của thiếu niên, tróc ra rồi leng keng leng keng rơi xuống đất.

"Là đại thiếu gia của công tước." Sau khi mũ bảo hiểm được gỡ xuống, đội viên nhận ra thiếu niên tóc vàng tuấn tú này ngay.

"Thánh chủ đã phù hộ!"

"Cậu ta thức tỉnh rồi!"

"Từ trước tới nay, tôi chưa từng thấy Alpha nào vừa thức tỉnh lại có được sức mạnh như vậy hết..."

Leon ôm Ian đang hôn mê phù một tiếng quỳ gối trên boong thuyền.

Từng phần của áo giáp rơi thành một bãi đầy, bộ máy trung tâm dày nặng lăn xa dọc theo boong tàu, tũm một tiếng rơi vào trong biển.

Bao tay sắt thép tróc ra lung tung. Leon thở hổn hển, ghì chặt Ian vào trong ngực, ôm cái đầu tái nhợt lạnh lẽo của hắn, cố gắng dùng lồng ngực của mình để làm ấm người nọ.

"Thiếu gia Leon?" Đội trưởng khó thể tin được, "Thánh chủ của tôi ơi, đứa nhỏ. Con thức tỉnh rồi..."

"Mau cứu hắn." Leon nói giọng khàn khàn, hai mắt đỏ tươi, "Xin các ngươi, mau cứu..."

Cậu nhào người về phía trước, té xỉu trên người Ian.

Ký ức đầu tiên Leon phải đối diện lúc đó cũng không phải là ở Parthenon.

Mắc dù cậu được sinh ra ở trang viên Parthenon nhưng sau khi hai người cha ly hôn lúc cậu ba tuổi, cậu đã được ba ba mang đi khỏi trang viên và chuyển tới một căn biệt thự nhỏ cách trang viên hơn nửa tiếng chạy xe rồi.

Cậu sống ở nơi này với cha đẻ hơn sáu năm liền, mãi đến lúc cha đẻ rời đi.

Đó là một căn nhà tường ngoài sơn màu xanh nhạt, có một con đường nhỏ đầy cây bạch quả đi về phía đường cái. Phòng ở rộng rãi sáng sủa, tầng gác bố trí thành phòng vui chơi. Trước và sau nhà đều trồng đầy các loại hoa hồng, một năm bốn mùa thay phiên nở rộ, chưa bao giờ héo tàn.

Khi còn bé, Leon cũng không cảm thấy căn nhà này có gì không ổn. Hai vị cha vẫn sống cùng một chỗ như trước, thoạt nhìn vẫn luôn ân ái như thế.

Trong mấy năm đầu, công tước thậm chí còn ở nơi này trong một khoảng thời gian dài nữa, chỉ trở về dùng cơm tối với phu nhân ông mới cưới vào dịp cuối tuần rồi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng này nọ thôi. Em trai Paul của Leon được sinh ra như vậy đấy.

Không ai chỉ trích công tước hết. Một Alpha có quyền thế có địa vị làm như thế căn bản không có gì kỳ quái, mấy nhà quyền quý có người ở bên ngoài thì cũng rất bình thường thôi.

Bọn họ sẽ chỉ tám chuyện về cha đẻ của Leon ở sau lưng, sau khi ly hôn, người đàn ông kia vẫn không rời đi, thậm chí còn chịu xuống cấp từ nửa kia hợp pháp thành vợ bé của chồng trước nữa chứ.

Giọng điệu của bọn quý tộc luôn chua lè khiến người khác buồn nôn.

"Rốt cuộc gã cũng đã hầu hạ công tước mấy chục năm, cách xử sự cũng chu đáo, lớn lên trông cũng đẹp đẽ, nhưng đáng tiếc thân phận lại hơi thấp kém."

"Nghe nói bây giờ gã đã bắt đầu hành nghề rồi đang mở một phòng khám nhỏ đấy. Công tước không cho gã tiền à?"

"Không tìm chút chuyện để làm thì còn biết làm sao nữa đây? Cả ngày ở nhà chờ công tước tới cửa chắc?"

"Con trai của bên ấy cũng đã sinh ra rồi, tại sao gã còn chưa đi nữa? Chẳng lẽ còn cho rằng công tước sẽ đổi ý à?"

"Hồi trước gã và công tước kết hôn nhiều năm như vậy cũng chẳng sinh nổi một mụn con. Lúc hoàng thất hối thúc một chút thì gã liền lập tức mang thai. Nhưng có ích lợi gì à? Công tước không đá gã rồi kết hôn với nhà quý tộc chắc."

"Lũ dân luôn hoang tưởng như thế đó... Nhưng con trai của gã tốt xấu gì vẫn chiếm được cái danh trưởng tử của công tước mà."

Nhưng lời bình luận của hàng xóm lại là một chuyện khác.

"Bác sĩ Gelsia thực sự là một bác sĩ nghiêm túc và đáng tin mà. Hắn còn giúp tôi xin tiền trợ cấp bệnh nữa đấy."

"Một người vừa thông minh vừa ưu tú như vậy lại bất hạnh yêu trúng một người đàn ông như thế."

"Nếu tôi là hắn, tôi sẽ ném con trai cho công tước rồi tự mình rời khỏi Friel. Tuổi tác vẫn chưa cao mà, hắn hoàn toàn có thể tìm ra một người đàn ông chân tình khác. Dù Omega nam có đi tới chỗ nào cũng sẽ là hàng hot hết. Huống chi dáng dấp của bác sĩ còn xinh đẹp như vậy..."

"Hắn không nỡ đứa con thôi. Công tước cũng không cho hắn mang con trai đi."

"Tôi thấy hắn cũng không nỡ công tước nữa cơ. Dù sao đã từng làm vợ chồng mấy chục năm rồi mà..."

"Ôi, tình yêu..."

Tình yêu.

Trong trí nhớ của Leon, ba ba rất thích ngồi trước cửa sổ sát đất trong phòng khách nhỏ và đánh đàn dương cầm.

Ngón tay thon dài của ông khẽ nhảy múa trên phím đàn đen trắng, đàn ra những giai điệu vui vẻ tươi đẹp hoặc là chậm rãi đa cảm.

"Nếu như ba không làm bác sĩ, có lẽ ba sẽ trở thành một người diễn tấu đàn dương cầm." Ông từng nói với con trai như thế, "Âm nhạc là ngôn ngữ của Thần. Ngài ấy kết nối với tất cả linh hồn thông qua những giai điệu này. Có như vậy thì giọng nói của ngài ấy mới có thể xuyên qua thời gian, không gian, vượt qua mạng sống và tồn tại mãi được."

Mà khi số lần công tước đến đây dần giảm bớt, thời gian ba ba đánh đàn trước cửa sổ lại càng ngày càng dài đi.

"Con nói hôm nay ngài ấy có tới không Leon?" Ông hỏi con trai, "Hay là tối nay? Hay là ngày mai?"

Nhóc Leon đương nhiên không trả lời được.

Có lúc ba ba sẽ đánh đàn tới khuya luôn. Trong căn phòng không bật đèn, ánh trăng sẽ nán lại trên chiếc đàn dương cầm cổ và ánh lên gò má cô đơn đau buồn mà vẫn rất tuấn tú của ông.

"Hôm qua bác sĩ lại cãi nhau với công tước rồi." Đám người hầu tặc lưỡi.

"Mỗi ngày ngóng trông công tước đến, người đã tới mà lại xoắn xuýt với ngài ấy."

"Nghe nói vị công tước phu nhân kia lại mang thai rồi."

Trong suốt giai đoạn đó, nhóc Leon đã hết sức quen thuộc với bóng lưng cha cãi nhau với ba ba rồi tức đến nổ phổi mà đẩy cửa rời đi.

"Tình yêu... sẽ khiến con người ta đau đớn." Người đàn ông nói với Leon, rõ ràng đang mỉm cười nhưng trong mắt lại có từng hạt mưa to đang rơi xuống.

"Nghìn vạn lần, tuyệt đối đừng yêu ai hết nhé con trai của ba. Đừng để họ có cơ hội điều khiển con. Con là sư tử con của ba, là đấu sĩ có một không hai, dũng cảm và vĩ đại nhất của ba. Con sẽ nắm giữ cả thế giới này. Con phải khiến họ tới yêu con, sùng bái ánh hào quang của con, khát cầu được con bố thí. Nhưng con đừng yêu bất cứ người nào hết."

"Nếu như..." Người đàn ông chuyển đề tài, "Nếu như con thật sự yêu trúng một người, vậy hắn tất nhiên phải là người ưu tú nhất thiên hạ, cũng là người xứng đôi với con nhất. Như vậy thì con nhất định phải giữ lấy hắn thật chặt, dùng tình yêu nồng nàn nhất của mình để lơ là hắn, dùng nghị lực chấp nhất để thẩm thấu hắn, khiến cho linh hồn của hắn không muốn rời xa con, để hắn muốn giao cả mạng sống của mình cho con, có chết cũng sẽ không chia lìa khỏi con."

"Có như vậy thì con mới không chết vì tan nát cõi lòng..."

Leon còn nhớ ngày đó, cậu tan học về tới nhà nhưng lại không thấy ba ba đâu hết.

Đồ vật của ông vẫn còn đó, mấy bản nhạc bị gió thổi ra ngoài cửa sổ rồi lẫn vào trong đống cánh hoa. Dường như hắn chỉ tới phòng khám và vẫn chưa trở về mà thôi.

Leon thấy người cha đã ít ngày không gặp đang tán gẫu với mấy người xa lạ, vẻ mặt của mỗi người đều trông rất khó coi.

Sau đó công tước đi tới và đứng ở trước mặt con trai.

"Ba ba của con có việc phải rời khỏi Friel, tạm thời sẽ không trở về. Từ hôm nay trở đi, con sẽ theo cha trở về Parthenon."

Bàn tay dày rộng của công tước để lên bả vai nhỏ của con trai.

"Leon, con là trưởng tử của cha. Cha hi vọng con có thể trở nên kiên cường. Con sẽ trở thành chiến sĩ Alpha vĩ đại nhất trong gia tộc Coleman!"

"Đừng để cho ba ba của con thất vọng."

Leon mở mắt ra.

Ánh nắng vàng chói chiếu đầy vào hai khung cửa sổ, chim chóc đang hót vang trên đầu cành. Bầu trời long lanh tới mức có chút không nhận ra nổi đã từng có một cơn bão quét qua nơi này.

Bên cửa sổ có một bóng dáng cao gầy đang đứng đó.

"Ba..."

Người kia quay người sang, lộ ra nụ cười hiền lành, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.

"À, nên tỉnh rồi ha." Bác sĩ Mã Văn cười híp mắt đi tới, "Mình tính thời gian chuẩn ghê. Cảm thấy thế nào rồi nhóc con?"

Leon ngẩn người nhìn hắn trong chốc lát rồi đột nhiên giãy giụa muốn ngồi dậy. Không ngờ đẩy tay một cái mới phát hiện sức mạnh cả người đã biến mất. Bác sĩ Mã Văn chỉ đẩy nhẹ bả vai của cậu một cái mà cậu đã ngã lại vào trong đệm chăn rồi.

"Ian..." Leon gấp đến độ đỏ cả mắt, "Cha xứ ngài ấy..."

"Hắn rất ổn." Công tước Oran đẩy cửa đi vào, vẻ mặt lạnh lẽo, ông quát lên, "Con, con cứ nằm ngốc ở trên giường cho cha!"

"Công tước thật sự đã bị con dọa sợ rồi đó Leon." Bác sĩ Mã Văn cười ha hả rồi kiểm tra cho Leon, "May là không xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn. Thiếu gia nhà Hughes cũng bị thương không nặng lắm. Ngược lại con là người gặp phải nhiều nguy hiểm nhất đấy đứa nhỏ. Con thiếu chút nữa đã thức tỉnh thất bại rồi."

Trong lúc thức tỉnh, nếu Alpha chịu phải kích thích lớn hoặc sử dụng năng lực một cách không thỏa đáng thì kỳ thức tỉnh sẽ bị thất bại. Alpha không hoàn thành kỳ thức tỉnh sẽ không thể nào có được sức khỏe xuất sắc, có vài người thậm chí còn sẽ đánh mất tin tức tố có thể hấp dẫn Omega nữa, họ sẽ chẳng khá hơn chút nào so với một Beta cả.

"Nhưng cũng may thay, nguy cơ đe dọa đến tính mạng đã kích phát tiềm năng lớn nhất trong người con, để con phá tan chướng ngại trong lúc khó khăn nhất. Bây giờ con vẫn còn cảm giác không có sức là vì con đã tiêu hao hết năng lượng trong lúc chạy trốn rồi. Nghỉ ngơi một hai ngày sau là con sẽ lại biến về dáng dấp của một nhóc con thích nhảy nhót tưng bừng thôi."

Bác sĩ Mã Văn tự hào đưa bảng quang tử cho Leon: "Xem dữ liệu của con đi. Bọn ta đã kiểm tra lúc con đang hôn mê, giá trị thật chỉ có thể tăng thêm nữa thôi. Con vừa thức tỉnh lần đầu mà đã đạt tới cấp A+ rồi, nhóc con. Chúc mừng con, cũng chúc mừng ngài thưa công tước đại nhân."

Công tước Oran khoanh tay đứng ở chân giường, mắt lạnh nhìn trưởng tử còn chưa phục hồi lại tinh thần rồi lạnh nhạt hừ một tiếng.

"Ian... cha xứ thế nào rồi ạ?" Leon bỏ bảng quang tử sang một bên. Nếu đã xác định bản thân không có chuyện gì, vậy người cậu quan tâm nhất vẫn là Ian.

"Đã nói rồi mà, hắn rất ổn." Công tước nói chuyện rất cộc cằn, "Hắn không chết vì đã cứu một thằng nhóc ngu xuẩn như con đâu, khoang trị liệu đã giải quyết xong mọi vết thương của hắn rồi. Vết thương trên đùi có chút vướng tay vướng chân nên hắn sẽ ở nhà dưỡng bệnh mấy ngày. Con nên thấy mừng vì bản thân chưa làm liên lụy gì đến hắn đi, con cái thằng ngu này!"

Leon túm chặt ga trải giường, cúi đầu thấp xuống.

"Tôi nên nhường lại không gian để hai cha con trò chuyện rồi ạ." Bác sĩ Mã Văn thu dọn túi da xong, gật đầu với công tước rồi cáo từ.

Bên cạnh ngoài cửa, một thanh niên đang tựa đứng vào tường, áo trắng quần đen, tóc đen mềm mại cong cong buông xuống, che mất nửa khuôn mặt thanh tú của hắn.

Bác sĩ Mã Văn xoay người tỉ mỉ đóng cửa lại, thân thiện gật đầu mỉm cười với thanh niên.

"Nó rất ổn, chẳng mấy chốc nữa là sẽ khôi phục thôi. Nó có thể sẽ tốt hơn so với trước đây nữa."

"Cảm ơn bác sĩ." Ian khẽ đáp.

Bác sĩ hỏi: "Ngài không đi thăm nó một chút sao cha xứ? Nó luôn hỏi về ngài đấy. Trông hai người đều hết sức quan tâm đến đối phương mà."

"Không được." Ian cười cười, "Không vội. Nó mới thức tỉnh xong, còn cần một chút thời gian để thích ứng. Tôi biết mọi thứ vẫn ổn là tốt rồi."

Hắn gật đầu hỏi thăm bác sĩ sau đó chống gậy đi đến cầu thang.

Trong phòng, thiếu niên tóc vàng ngồi dựa trên đầu giường, ánh mắt có chút tê dại. Suy nghĩ của cậu còn đắm chìm trong những ký ức hỗn loạn trước khi hôn mê kia.

Đuổi giết thuỷ quái, tàu đắm nổ tung, cậu đồng hóa với một chiếc cơ giáp và biến đối phương thành một thân áo giáp nhẹ rồi trốn khỏi tình thế đường cùng.

Cậu còn nhớ khi bản thân ôm Ian lơ lửng giữa lốc xoáy, ánh nắng ấm áp rơi xuống trên người bọn họ. Khuôn mặt hôn mê đầy yếu ớt của Ian khiến cho lòng người đau đớn.

Hắn bị thương nặng như vậy, gặp phải nguy hiểm đáng sợ như vậy, mọi thứ toàn là tại mình cả.

"Con không có nằm mơ." Công tước kéo một chiếc ghế để ở cạnh giường, ngồi gác chéo chân và nhìn chằm chằm về phía con trai đang bày vẻ tội nghiệp, "Cha xứ Mitchell đã cứu con, mà con lại cứu được cả hai người các con luôn. Không biết là sức mạnh nào đã đánh thức chiếc cơ giáp bị phế trong tàu đắm kia —— mọi người đều nói là Thánh chủ hiển linh, chúng ta tạm thời cứ xem là vậy đi. Điểm mấu chốt là con đã gọi cơ giáp đến và sử dụng nó nên các con mới chạy trốn một cách thuận lợi, hai người cũng không cần phải chôn thây trong rãnh biển kia rồi trở thành bữa tối của đám thủy quái đó nữa."

Leon nghe mà chết lặng.

"Con đã thức tỉnh xong rồi, Leon." Công tước nói, "Từ giờ trở đi, con không còn là một đứa trẻ nữa, con sẽ là một người đàn ông."

Leon ngẩng đầu lên, con ngươi màu xanh long lanh nhìn về phía cha. Cậu nghe được ngữ khí bất thường trong những lời lẽ bình thản của cha.

"Dẹp cái vẻ đáng thương như một đứa trẻ kia của con lại đi, cha xứ Mitchell cũng có ở trong căn phòng này đâu." Công tước lạnh lùng nói, "Nếu con đã là một người đàn ông, vậy thì có một số việc có liên quan đến cha và gia tộc này mà con hẳn phải biết."

Leon và cha nhìn nhau, cậu ngồi thẳng người dậy.