Liệp Quang

Chương 22




"Tôi sẽ chỉ kính dâng tất cả cho niềm tin của mình và thiêu đốt bản thân vì người mình yêu mà thôi."

Trong khoảnh khắc mơ hồ như vậy, Ian cảm thấy bản thân vừa nghe lầm.

Nhưng ngay sau đó Leon lại bổ sung một câu: "Tên lừa đảo!"

Ian trở về với hiện thực, hắn cảm thấy cả người ướt lạnh, đau đớn, nơi sâu nhất trong mạch máu trên đại não đau tới mức như thể đang có dấu hiệu sắp nổ tung.

Vào ngay lúc này, đứa nhỏ tóc vàng đứng trước mặt như đã trở về thời điểm của hai tháng trước, lạnh lùng, tràn ngập lòng thù địch, nhưng nó còn cực kỳ phẫn nộ và xem thường hơn so với quá khứ nữa.

Những nét sung sướng, thoải mái và ấm áp của đứa nhỏ mà Ian đã hao tốn rất nhiều tinh lực và thời gian vất vả mới giúp nó giải tỏa, cũng như những hành động thân mật và mấy suy nghĩ không muốn rời xa mà hắn rốt cuộc cũng bồi dưỡng ra được đã bị một con quái vật có băng quai khắp người nuốt chửng hết rồi.

Đón lấy ánh mắt lạnh như băng kia, cơn đau cả người Ian bị xối đầy một chậu nước lạnh.

"Vừa rồi ta đang trò chuyện với cha con thôi." Ian lập tức giải thích, "Sau đó xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn..."

"Ta không phải là một thằng nhóc cái gì cũng không hiểu đâu cha xứ." Leon hờ hững ngắt lời hắn, "Người trưởng thành tầm hoan mua vui như thế nào là tự do của các ngươi, chẳng phải sao? Dù sao ngươi cũng chẳng phải tình nhân đầu tiên có niềm tin ở Thần mà cha ta tìm đến."

Ian vừa giận vừa thấy vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn vui mừng vì khách khứa đều đã chạy hết sạch, nếu không nghe thấy đoạn đối thoại này, sau này hắn sẽ không bao giờ giữ được danh dự của mình nữa.

"Không phải đâu Leon, con hiểu lầm rồi. Bọn ta đang bàn luận chính sự thật mà..."

"Vâng, đúng vậy!" Đứa nhỏ không hề báo trước mà táo bạo hẳn lên, thốt ra tiếng gào thét, vẻ mặt càng điên cuồng hơn nữa, "Ta mới không quan tâm các ngươi đang nói cái gì đâu nhé! Ta chỉ biết là ngươi đã lừa ta thôi cha xứ. Những lời trước đó ngươi nói với ta toàn là để dỗ ta thôi đúng không? Hay là muốn thông qua ta để tiếp cận cha?"

"Đương nhiên là không phải..." Ian cao giọng nói.

"Tất cả những thứ này toàn là kế hoạch của ngươi hết, đúng hay không?" Nhưng Leon căn bản không cho đối phương cơ hội giải thích.

Mặt nó đỏ lên, cả người run rẩy một cách bất thường, hơi thở trở nên ngắn mà gấp gáp. Hai tay của nó nắm chặt thành quyền và giơ tới trước người, bày ra tư thế phòng ngự, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công vậy.

Thực ra đây là phản ứng của Alpha khi bị kích thích bởi tin tức tố của một Alpha mạnh mẽ và tràn đầy uy hiếp hơn. Hơi thở mà công tước để lại đã trở thành một con quái thú không có hình thể, khiến con trai ông cảm nhận được sự sợ hãi trong tiềm thức, sâu sắc kích phát bản năng quật cường và tinh thần phản kháng của một đứa nhỏ.

Leon điên cuồng hét lên: "Cái gì mà cơ thể và linh hồn dâng hiến cho Thánh chủ? Cái gì mà giới giáo sĩ không thể bị xâm phạm? Cái gì mà người giới luật thủ thân như ngọc —— chiếc nhẫn của ngươi đâu mất rồi cha xứ?"

Ian kinh ngạc.

Chiếc nhẫn kia không biết đã bị ném vào góc nào rồi. Dù có tìm về được thì Ian khẳng định hắn tuyệt đối không còn dám đeo nó nữa.

"Ta không hề lừa con mà Leon!" Ian hết sức nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Leon, trực tiếp đối diện với lửa giận của nó, "Lời ta nói đều là sự thật. Ta cũng chưa từng lợi dụng con. Con có thể đi tìm chứng cứ ở chỗ cha con..."

Leon cũng đã đắm chìm trong đống suy nghĩ hỗn loạn và nóng nảy của mình rồi. Khuôn mặt đỏ như máu của nó thậm chí còn hơi tím lên, trong mắt hiện ra tơ máu, đôi môi nhếch lên làm lộ ra đôi răng nanh sắc bén, tiếng cười quái dị thoát ra từ trong cổ họng.

"Lúc khoe nhẫn với ta thì bày ra bộ dáng thanh cao thánh khiết, lúc để cha ta lấy nhẫn xuống chắc cũng sảng khoái lắm đây. Chừa lại ngón tay để chuẩn bị mang chiếc nhẫn cha ta cho ngươi à? Ông ta sẽ đi đặt một chiếc nhẫn đá quý cho mỗi tình nhân mà ông ta đã làm xong trong thỏa mãn đấy..."

"Được rồi, Leon!" Ian quát lên, rốt cuộc lộ ra vẻ không thích, "Ta và cha con tuyệt đối không có tư tình! Mà con lại đang rất không ổn, con uống rượu trong vũ hội có đúng không? Không, con như vậy..."

Ian tỉ mỉ quan sát Leon: "Con có cảm thấy nơi nào không thoải mái không? Leon, cả người con đều đang phát run rồi!"

"Ta mới không có gì chẳng thoải mái hết." Đứa nhỏ nổi trận lôi đình, điên cuồng hét về phía Ian, hoàn toàn mất đi lý trí, "Ngươi kẻ lừa đảo này! Ngươi tên tiện nhân này —— "

"Con đứng đây đi, đừng có nhúc nhích!" Ian quát lên, trong lòng đã mơ hồ có suy đoán, "Ta đi tìm bác sĩ Mã Văn. Hình như con đã..."

Hắn lướt qua người Leon rồi chạy vào trong đình để đi tìm bác sĩ gia đình trong phủ công tước.

"Ta còn chưa nói hết mà!" Leon gào thét, một cước giẫm lên áo choàng của cha xứ.

Ian đột nhiên không kịp chuẩn bị mà ngã xuống trên sàn nhà trong hành lang. Khớp vai vừa trở lại vị trí cũ đập thẳng xuống đất, một trận đau ào tới đến nỗi xót ruột.

Leon mặt không thay đổi đứng đó nhìn cha xứ đang ngã ngồi trên đất với nét mặt khó thể tin nổi. Đôi mắt xanh băng kia phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo vô cơ.

"Ta biết ngươi chỉ coi ta là một đứa nhỏ vô tri thôi, ngươi căn bản nhìn ta không vừa mắt." Đứa nhỏ nói giọng trầm thấp, giống như một con thú nhỏ bị tổn thương đang phát ra những tiếng rít gào để uy hiếp kẻ địch.

"Ta không..."

"Ta thề, ta sẽ trưởng thành. Ta sẽ trở thành người mạnh mẽ và cao quý nhất trên thế giới này." Nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Ian, "Ta sẽ khiến ngươi ngưỡng mộ ta. Ta sẽ khiến ngươi lấy nước mắt đến cầu xin ta. Ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn ghi nhớ tên của ta và quỳ lạy dưới ánh hào quang của ta!"

Đôi môi của Ian run rẩy, nửa ngày sau cũng không nói ra được một chữ.

Mà Leon đã thu chân về, nhưng cũng không quay đầu lại mà chạy đi.

Cảnh báo hỏa hoạn buộc vũ hội đúng ra sẽ được tổ chức xuyên đêm của trang viên Parthenon phải ngừng hẳn.

Công tước Oran vốn chẳng có tâm tình đi mua vui, hợp lẽ thường mà cầm lấy lý do này đưa khách khứa lòng vẫn còn sợ hãi hoặc chưa hết thòm thèm lên xe huyền phù rời khỏi Parthenon.

Một chiếc xe rồi lại một chiếc xe khác nối thành một dòng sông trải dài trong màn đêm, cũng mang đi hết từng chiếc đèn đuốc của Parthenon.

Giáo chủ Carroll dùng hết chức trách trấn an mấy vị phụ nữ bị dọa sợ bởi còi cảnh báo, cố gắng tránh khỏi công tước Oran và trở về trong xe giáo sĩ của mình.

"Parry, trở về thôi." Carroll không kịp chờ đợi mà mở khuy cổ áo choàng ra, lén lút lộ ra chiếc cổ đã thấm ướt mồ hôi.

"Lãng phí mất một buổi tối đẹp rồi." Carroll thấp giọng lẩm bẩm, "Rượu cũng không tệ lắm, nhưng đĩa đồ nguội lại gớm chết. Mà cũng chẳng câu được con cá nào hết..."

"Xem ra tối nay ngài cũng không quá sảng khoái nhỉ, sư huynh Carroll." Xoay người lại từ ghế điều khiển, khuôn mặt tái nhợt và lạnh lẽo như băng chẳng khác gì ngọc sứ điêu khắc của Ian hiện ra dưới ánh đèn trong xe.

Bàn tay đầy mồ hôi của Carroll dừng động tác lại, gã ngẩng đầu nhìn về phía vị khách không mời mà đến này, sắc mặt cứng ngắc trong chốc lát.

"Chất rượu thực sự làm cho lỗ mũi của tôi mất linh rồi, dĩ nhiên không ngửi thấy hơi thở trong sạch nào hết."

Sắc mặt của Ian nguội lạnh như nước, hắn đã cởi áo choàng tàn tạ xuống, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần dài. Sống lưng của cha xứ trông thẳng tắp, hai tay nắm lấy để trên đùi, nhưng lại hơi kiễng chân lên —— đây là tư thế hắn tự nhận là không đoan trang và thận trọng mà mình tuyệt đối sẽ không làm ra trước đấy.

"Thật bất ngờ khi thấy tôi hả giáo chủ?" Ian bình tĩnh hỏi, "Thấy tôi vẫn có thể không bị tổn hại gì ngồi ở đây chưa? Thấy tôi không mời mà đến xuất hiện trong xe của ngài chưa? Hay thấy tôi không hề phá giới và không bị đánh dấu rồi chứ?"

Khóe miệng của Carroll khẽ giật: "Cậu đang trách tôi à? Là cậu không ngừng dây dưa, trước sau vẫn không thể hoàn thành sứ mạng của mình. Bây giờ tình huống đã vội như vậy, tôi lại không có thời gian để cậu tiếp tục chậm chạp nữa. Cậu phải biết rằng nếu cậu mà thất bại, mọi thứ sẽ bị trách phạt lên đầu của tôi."

"Cho nên," Ian nói, "ngài thừa dịp hai ngày tôi ở phủ đệ của ngài rồi động tay động chân với nhẫn của tôi, ngài cũng to gan bố trí cạm bẫy trong trang viên Parthenon nữa. Công tước phu nhân chắc cũng giúp đỡ ngài không ít phải không?"

"Ả cũng chẳng biết gì về chuyện này hết." Carroll cười cười, "Ả chỉ là một người phụ nữ ngu ngốc dùng tình cảnh vụng trộm của mình để đối chọi với cuộc hôn nhân vô vị này thôi. Nhưng tôi cũng chẳng hề tín nhiệm ả. Mặt khác, chúng ta quả thật có một thế lực khác trong phủ công tước có thể giúp đỡ cơ mà."

"Là "ngài", không phải "chúng ta"." Ian lạnh lùng sửa lời, "Sau đó, ngài cũng không hề hổ thẹn mà dâng tôi tới để công tước Oran làm..."

"Xem ra cậu quả thực vẫn đã ăn thử một chút vị đắng rồi." Carroll hơi nhíu lại ngũ quan để biểu thị lời xin lỗi, "Cậu không nên chống lại đâu Ian. Công tước trông thô bạo như thế nhưng nghe nói lúc ở trên giường lại là một tình nhân khá khỏe khoắn đấy, mà tư vị kết hợp lúc ông ta động dục cũng dị thường mất hồn lắm nhé. Cậu đã bỏ lỡ một cơ hội để được trải nghiệm mất rồi."

"Tôi còn muốn trả tấm vé trải nghiệm này lại cho ngài nữa đó giáo chủ." Ian cười lạnh, "Tôi đã từng nói rồi, tôi sẽ đạt được sự tín nhiệm của công tước bằng cách của mình. Tôi chưa từng tìm kiếm bất kỳ sự trợ giúp nào từ chỗ của ngài cả!"

"Nhưng thời gian đã không thể chờ cậu nữa rồi!" Carroll đột nhiên gầm lên dữ dội, "Giáo hoàng lộ diện trên quảng trường ngày phái binh đó cũng là một thế thân. Đại não của Francis VII đã suy yếu đến nỗi bằng với tốc độ mốc meo của trái cây rồi, ruột gan của ông ta cũng đã sớm báo hỏng, mọi thứ đều đã được thay thành cơ quan máy móc để duy trì sự sống hết. Ông ta ngay bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở cả Ian! Mà Hoàng thái tử vẫn chưa biểu thị rõ là hắn ủng hộ Ronning hay Hạ Lợi! Cho nên, chúng ta phải có được công tước Oran! Mà bây giờ, cậu đã làm hỏng việc này chỉ vì muốn giữ gìn cái thứ trinh tiết đầy buồn cười của cậu thôi đó!"

Carroll cởi áo choàng ra rồi dùng sức ném xuống đất, tức đến nổ phổi: "Cậu bị giáo dưỡng tới mức quá bảo thủ rồi, tôi vẫn luôn nói với tổng giáo chủ như thế, nhưng ngài ấy trước sau gì vẫn yêu thích cậu. Dù sao cả đời này cậu cũng sẽ không kết hôn sinh con, để công tước làm một chút thì có bị gì đâu?"

Gã tiến lên một bước, nắm được hai vai của Ian, dùng sức lắc: "Thánh chủ sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của cậu khi đã hiến thân vì hòa bình mà. Sự khổ cực này chính là cách mà cậu tu hành đấy! Làm sao chúng ta có thể để cho phần tử cuồng chiến tranh như Ronning kia mang mũ quý của Giáo hoàng được? Gã sẽ khiến thế giới trở về với thời kỳ loạn chiến một lần nữa thôi!"

"Ngài có tự nghe lại lời nói của mình không vậy giáo chủ?" Ian cười nói đầy sắc bén, "Thật tiếc cho một Alpha như ngài lại không thể tự mình hiến thân cho sự nghiệp to lớn nhỉ. Nhưng thật sự mà nói, ngài có thể đi thử một chút đấy nhỉ? Dù sao đi chăng nữa, công tước cũng là một "tình nhân khá khỏe khoắn" mà. Tất nhiên, cách tu hành này sẽ nâng cao cảm ngộ của ngài đối với Thánh quang, khiến lý lịch của ngài càng thêm phong phú hơn cũng như giúp ngài sớm ngày mặc được chiếc áo choàng màu đỏ kia của tổng giáo chủ đấy."

Carroll cười rộ lên: "Há, Ian, một chú bồ câu trắng đắm mình trong Thánh quang cũng sẽ nói ra những lời như vậy à? Quả nhiên tôi đã hoàn toàn chọc giận cậu mất rồi. Cậu căn bản cũng không hiểu được nỗi khổ tâm của tổng giáo chủ. Chờ tôi báo chuyện này cho ngài ấy biết, tất nhiên ngài ấy sẽ đền ơn cậu. Chỉ cần ngài ấy trở thành Giáo hoàng, chúng ta cũng không cần tiếp tục ngốc ở cái nơi rách nát này nữa mà sẽ có thể trở lại Cylin. Khi đó, tôi sẽ là giáo chủ hồng y, mà cậu sẽ là thư ký then chốt của ngài ấy. Tất cả mọi thứ cậu muốn đều sẽ có, thậm chí cậu rốt cuộc cũng có thể gặp được Thánh chủ nữa..."

Ian đột nhiên giơ tay đẩy Carroll một cái.

Carroll cũng không hề chống lại, thuận theo sức mạnh của hắn ngã ngồi trên sàn nhà.

Ian đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống sư huynh.

"Sau này xin đừng, xin đừng tiếp tục làm như vậy nữa sư huynh Carroll!" Mặt của hắn không hề có cảm xúc, thậm chí khuôn mặt thanh tú vẫn mang theo một nét ôn hòa, chỉ có ngữ điệu là sắc bén như gai băng thôi, "Trên thế giới này, không có bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì có thể điều khiển linh hồn và thân thể của tôi cả. Tôi sẽ chỉ kính dâng tất cả cho niềm tin của mình và thiêu đốt bản thân vì người mình yêu mà thôi."

Hắn nhấc chân bước qua đùi Carroll, tay đặt lên công tắc trên cửa xe.

"Vậy thì chúng ta đã giành được ông ta chưa?"

Ian nghiêng đầu liếc nhìn về sau một cái.

Carroll ngồi trên sàn nhà, chẳng hề để ý cười: "Dù sao, cậu không để cho ngài ấy làm được, tất nhiên vẫn đã có chuyện gì đó xảy ra rồi, chẳng phải sao?"

Ian nói một cách lạnh nhạt: "Ngài có thể đi nói cho tổng giáo chủ, ông ấy đã chiếm được một tấm phiếu của công tước Oran rồi."

Carroll mừng như điên mà huýt sáo một cái: "Làm tốt lắm, bồ câu trắng nhỏ của tôi! Tôi thực sự tò mò không biết rốt cuộc cậu đã dùng tới cách gì đấy?"

"Ngài sẽ biết nhanh thôi." Ian nhanh bước rời khỏi.