"Con có thể đổi giọng gọi ta là lão sư rồi đó, thiếu gia của ta."
Leon duỗi đôi chân dài của mình ra, nhặt một cục đá lên rồi chọi về phía bãi cát ngoài rừng cây đang bị thủy triều nhấn chìm..
"Mười hai tuổi là một cột mốc quan trọng trong đời, Leon." Ian nói tiếp, giọng nói dung hòa với tiếng ào ào của sóng biển, kéo dài trong nét ôn nhu, "Chỉ trong chớp mắt thôi, con sắp không còn là một đứa trẻ nữa mà sẽ trở thành một thiếu niên. Một đứa trẻ có thể tùy hứng hồ đồ, có thể phát tiết cáu kỉnh vì con luôn có một người trưởng thành chắn trước người mình và che mưa chắn gió cho con. Nhưng khi con trở thành một thiếu niên, con sẽ phải gánh chịu rất nhiều trách nhiệm, ví dụ như phải lên kế hoạch cho tương lai và phấn đấu hơn nữa trước đủ điều cản trở."
"Ngài thực sự là một người thích thuyết giáo đó, cha xứ." Leon nhẹ giọng chê cười, "Chắc chỉ có ngài mới thích đi cứu vớt muôn dân thôi, khó trách ngài sẽ đi làm cái nghề này. Ta đánh cược là chắc chắn cha mẹ của ngài cũng chẳng chịu nổi cái cảnh ngài lải nhải suốt ngày đâu."
"Ta không có cha mẹ." Ian nói, "Ta là một đứa trẻ bị vứt bỏ."
"Ồ." Leon quanh co một tiếng, gãi gãi mũi.
Ian nở nụ cười và đưa tay ra, lần đầu tiên xoa lên mái tóc màu vàng ngắn mềm như tơ của đứa nhỏ.
Đầu của Leon đã cao hơn vai Ian nhưng tóc tai trông chẳng khác gì măng mọc tán loạn sau cơn mưa cả. Ian cảm thấy không chừng hai năm nữa, chiều cao của đứa nhỏ này sẽ vượt qua mình luôn.
"Ta là một người may mắn được Thần quan tâm tới." Ian nói, "Năm ta được sinh ra, tinh cầu ta ở bị náo loạn và gặp phải nạn đói. Rất nhiều người trôi dạt đi khắp nơi, ăn bữa sáng lo bữa tối. Khi đó, Tổng giáo chủ Hạ Lợi hộ tống hội từ thiện của Tòa thánh đi dò xét khu vực của dân chạy nạn. Ngài ấy nói mỗi sáng sớm vừa rời giường thì sẽ nhìn thấy vài đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ ở trước cửa giáo đường."
"Vậy trong đó có ngài sao?" Leon hỏi.
Ian gật đầu: "Trong chợ đêm, một Omega nam có thể được bán ra với một cái giá rất khá. Ở rất nhiều nơi khác, mấy nhà quyền quý thích nuôi dưỡng Omega nam, vì làm con rối nên sức chịu đựng của bọn họ phải mạnh, cũng có thể trở thành công cụ sinh đẻ nữa. Thế nhưng cha mẹ ta cũng không lấy ta ra để đổi lấy một vé tàu rời khỏi tinh cầu kia mà là để ta trước cửa phòng của Tổng giáo chủ. Thần đã ban tặng ta cho họ, nhưng họ không thể mang đến cho ta một cuộc sống tốt đẹp cho nên họ mới giao trả ta lại cho Thánh chủ."
Ngón tay trắng nõn thon dài của cha xứ cầm lấy cây giá chữ M nhỏ trước ngực, ngón trỏ lướt một vòng dọc theo mặt trên để biểu thị hành động "khắc ghi mẫu tinh", thấp giọng niệm một lời cầu nguyện.
"Ta là một người may mắn trong số những người may mắn. Tổng giáo chủ Hạ Lợi chỉ chọn ra ba người trong đám trẻ bị vứt bỏ này để mang về Tòa thánh Cylin, mấy đứa còn lại đều được đưa tới cô nhi viện ở gần đó. Ta tự ghi nhớ mọi chuyện, cũng chưa từng chịu đựng đói kém và lạnh giá. Viện từ thiện của Tòa thánh làm việc rất nghiêm túc, thế nhưng chất lượngcuộc sống vẫn khá vững vàng. Nếu ta ở lại cô nhi viện tại tinh cầu kia, có lẽ ta đã phải đi ra làm công nuôi sống bản thân khi vừa tròn mười bốn tuổi rồi."
Leon chạy dọc theo đường nhỏ từ Đông sang Tây như một chú cún, cố tình không đá phải bất cứ cục đá nào hết. Nửa ngày sau nó mới xoay đầu đưa mắt nhìn Ian một cái.
"Được thôi, ta có thể hiểu được tại sao ngài lại có đức tin với Thánh chủ như vậy rồi đấy. Dù sao quả thực ngài là một người nhận được sự quan tâm sâu sắc đến từ ánh hào quang của ông ta mà."
Ian mỉm cười: "Mà con, Leon, con cũng nhận được sự quan tâm đặc biệt của ngài ấy."
Đứa nhỏ tóc vàng cười nhạo như một câu trả lời.
Ian nói: "Con là một đứa trẻ thông minh, Leon. Nếu con đã đọc sách thì sẽ không quên được, học cái gì cũng cực kỳ nhanh lẹ nữa."
"Ngài thì biết cái gì?" Leon hừ hừ.
Ian ôn nhu nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn tú của đứa nhỏ dưới ánh sáng vàng ấm yếu ớt và ngọn gió: "Tuy con chưa từng chuyên tâm ở trên lớp của ta, nhưng ta vẫn để ý tới con nhiều lắm. Nhạy bén trong chuyện quan sát là một ưu điểm của ta. Ngày đầu tiên lên lớp con còn lật một hơi hết cả sách thần học nữa mà, ta đánh cược là con đã nhớ kỹ toàn bộ nên mới chẳng thèm nghe ta giảng bài làm gì hết đó."
Đứa nhỏ tóc vàng cong môi, con ngươi dời sang chỗ khác.
Hiển nhiên, Ian đã đoán đúng.
"Trí nhớ ưu việt thường chỉ xuất hiện trên người Omega thôi, con rất đặc biệt." Ian nghiêm túc nói, "Làm Alpha, hiển nhiên con cũng chính là một đứa nhỏ được Thần quan tâm mà."
Giữa lúc nói chuyện, hai người bước ra khỏi rừng cây và đi vào thảm cỏ của trang viên. Nằm xa xa ở đằng trước, căn nhà lớn đang sáng đèn xuất hiện trong tầm nhìn của hai người.
Bóng đêm như bị biển rộng và vùng ngoại ô mênh mông che khuất, trang viên Parthenon lặng lẽ đứng trên bãi cỏ trống trải, như một ngọn hải đăng đang dẫn đường cho tàu vũ trụ ở một tinh cầu cô độc hoang vu.
"Mong con sẽ thử một chút, Leon." Giọng nói của Ian nghe ôn nhu nhưng lại tràn đầy sức mạnh, "Để nội tâm mâu thuẫn và cơn nóng nảy tạm thời của con sang một bên và tận lực đừng nghĩ rằng mình đã bị bỏ bê hay nghĩ tới những điều bất công đã xảy ra với mình nữa. Con hãy tập trung đầu óc của mình lên con đường học vấn. Tin ta đi, trước mắt đối với con mà nói, đây là cách thay đổi vận mệnh hữu hiệu nhất rồi đấy."
Leon trầm mặc đi cạnh Ian, mắt nhìn về nơi đang sáng đèn ở phương xa mà nó gọi là "nhà" kia.
"Cha của con là công tước, là lãnh chúa của tinh cầu này. Con đừng bao giờ phát sầu về chuyện tiền bạc." Ian nói, "Điều này đã làm cho con khá hơn vô số người sống ở ngoài trang viên kia rất nhiều rồi. Con được sinh ra trên đời này là để chịu khổ mà. Rất nhiều nỗi khổ sẽ đi theo chúng ta suốt cuộc đời, con cũng không khổ hơn so với người khác bao nhiêu đâu."
Leon trầm giọng nói: "Ta không phải người lập dị!"
"Đương nhiên con không phải rồi." Ian cười, nắm lấy bả vai của đứa nhỏ, cùng nó bước lên sườn núi nghiêng nghiêng đầy cỏ xanh.
"Trí nhớ tốt không có nghĩa là con sẽ có cách hiểu biết và vận dụng chính xác nhất." Ian nói, "Bây giờ đã sớm không còn là thời đại của vũ khí lạnh nữa, học thức của con không tốt thì đừng nói là đi điều khiển cơ giáp chiến đấu, e rằng ngay cả người bảo trì cơ giáp cũng chẳng làm được đâu. Nhưng nếu con dũng cảm và mạnh mẽ, vậy con chỉ cần trở thành một người dốc hết sức mình sống trọn cả đời này thôi. Mà sống trong một xã hội được máy móc hầu hạ như ngày nay, sức lực của loài người đã trở thành một thứ ít đáng giá nhất rồi."
"Ta biết, ngài khỏi cần dông dài..." Leon thiếu kiên nhẫn.
Cha xứ trẻ mỉm cười rồi lại xoa xoa mái tóc vàng của đứa nhỏ, ôm lấy thân thể gầy gò nhưng lại có khung xương khỏe mạnh này vào trong khuỷu tay.
Cửa sau của nhà lớn nằm ở phía xa, nữ đầu bếp Martha đang đứng dưới ánh đèn đường, lo lắng đợi thiếu gia của mình về nhà.
"Con về đi." Ian dừng bước, buông lỏng cánh tay ra.
Leon đi mấy bước rồi xoay đầu nhìn về phía Ian.
""Trường công Hoa Đô" nói nếu ta có thể thông qua kỳ thi đầu vào của học kỳ sau thì họ có thể sẽ cân nhắc để ta đi học lại."
Ian nhướng mày: "Vậy con cần một người thầy dạy kèm tại nhà đó. Cha con đã định mời ai cho con chưa?"
"Ông ta cũng chẳng cảm thấy ta có thể qua được kỳ thi đầu vào đâu mà."
"Ta sẽ nói chuyện với ông ấy một chút." Ian nói.
"Được." Leon khoát tay áo một cái, "Nhưng nếu ngài lại bị ông ta dụ dỗ, ta không nhất định sẽ đến cứu ngài đâu nhé."
"Ta không có..." Ian cố gắng biện hộ nhưng đứa nhỏ đã chạy bay đi như một con thú rừng nhỏ rồi.
Lễ rửa tội của đứa con nhỏ Christ của công tước được tổ chức vào một ngày hè nóng nảy sôi trào.
Cả trung tâm nội thành như đang nhảy nước, chẳng hề ôn nhu như đầu hạ hay khô nóng như giữa hè, không hề báo trước mà vượt quá giới hạn.
Công tước phu nhân lại như một nhà máy sản xuất đang gấp gáp khoe khoang nghiên cứu phát minh mới của mình, biến tiệc rượu trên thảm cỏ sau nghi thức rửa tội thành một hồi tuyên bố sản phẩm long trọng. Phàm là những nhà quyền quý hàng đầu của Friel đều được mời đến đây để chiêm ngưỡng sản phẩm kiệt xuất nhất của bà.
Các vị quý tộc với những danh hiệu cao thấp không đồng đều, nhóm hiệp sĩ thụ phong, người đầu cơ giao dịch chứng khoán, chủ ngân hàng, những nhà vận tải lớn, chủ nông trường lớn, ngôi sao đang "hot", vận động viên, còn có tổng tư lệnh đế quốc đang đóng quân ở Friel...
Ngay cả sư huynh của Ian, giáo chủ Carroll, còn là cha đỡ đầu của tiểu Christ nữa.
Thảm cỏ của trang viên Parthenon biến thành một bến bờ vui chơi. Từng lớp mái che trắng nõn được dựng lên, trang trí thêm hoa cát cánh và lúa mì tượng trưng cho sự khỏe mạnh và giàu có. Món ăn chất đầy bàn dài, từng ly rượu champagne được rót đầy, tháp phun sô-cô-la không ngừng chảy cuồn cuộn.
*hoa cát cánh
Giống như những nhà quyền quý khác, công trước Oran rất không thích sử dụng máy hầu hạ AI, ông mướn tôi tớ là để đại biểu thân phận của mình. Thế nhưng hôm nay trong trang viên cũng có một đội nhạc máy hầu hạ xuất hiện, thổi kéo đàn hát để tăng thêm sự cao trào cho bầu không khí này.
Cửa sổ thủy tinh sát đất trong thư phòng ngăn cơn náo động và sóng nhiệt trên sân cỏ ra ngoài. Điếu xì gà đang lẳng lặng đốt cháy, tiếng đá lạnh trong ly rượu chạm vào nhau khẽ vang lên.
"Cho nên, ý của ngài là?" Công tước rung điếu thuốc, ngậm xì gà trong miệng, nhìn cha xứ áo xanh ngồi ở đối diện.
"Xin cho phép tôi dạy bù cho Leon ạ." Ian cầm cốc trà và nói một cách nghiêm túc, "Thời gian đã rất gấp rồi ạ, từ đây tới ngày khai giảng chỉ có sáu tuần thôi, nhưng nó phải bổ sung nhiều bài tập lắm."
"Không cần phiền phức như vậy đâu." Công tước xua tay, "Ta cũng định đưa nó tới học viện Rut rồi."
Ian hết hồn: "Rất xin lỗi thưa công tước, đó là một ngôi trường bán quân sự mà?"
"Như vậy không phải rất hợp với thằng nhóc kia à?" Công tước uống rượu, "Nó sẽ nhập ngũ trong tương lai, để nó thích ứng sớm một chút cũng tốt. "Hoa Đô" cũng không thích hợp với nó."
Mấy ngày nay, Ian khẩn cấp nghiên cứu các trường học ở sao Friel, biết được học viện Rut tuy cũng là trường tư, xếp hạng cũng là hàng một trăm, chuyên nhận những thiếu niên phản nghịch, dùng cách dạy dỗ nghiêm khắc của quân đội để thuần phục bọn nhỏ.
"Xin ngài đừng đối xử với Leon như thế ạ!" Ian ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, "Nó không nên bị người khác từ bỏ như vậy. Nó chỉ mới có mười hai tuổi thôi, nó còn đang trong quá trình trưởng thành và thay đổi, bây giờ cứ xác định nó là một người đã hết thuốc chữa thì cũng quá sớm rồi đấy!"
"Thứ cho tôi nói thẳng thưa cha xứ." Công tước nói, "Đương nhiên tôi tin vào trình độ thần học của ngài, thế nhưng..."
"Tôi có chứng chỉ giáo viên toàn khoa." Ian đã sớm chuẩn bị sẵn, hắn lấy giấy chứng nhận ra, "Tôi có hai bằng thạc sĩ, một là thần học, một là giáo dục. Tôi biết tôi trông còn trẻ, chẳng có sức thuyết phục gì, thế nhưng chắc hẳn tôi có thể đảm nhiệm vị trí dạy kèm một đứa nhỏ lớp bảy ạ."
Khóe miệng của công tước giật lên một cái: "Ngài thực sự tới mà còn chuẩn bị sẵn nữa ha cha xứ. Tôi phát hiện ngài đặc biệt quan tâm tới cháu nhà, là có lý do gì đặc biệt sao?"
"Leon là một đứa trẻ thông minh!" Ian trừng mắt nhìn người cha vô trách nhiệm này, "Tôi có thể thấy được tia sáng trên người nó, cũng thấy được tiềm năng của nó. Nó chỉ cần được yêu thương thôi, thưa công tước đại nhân."
"Yêu thương..." Công tước lắc nhẹ ly rượu, lộ ra một nụ cười mờ ảo mà lại tràn đầy châm chọc, "Đó thực sự là một từ ít được nghe thấy trong gia tộc này đấy."
"Cho nó thêm một cơ hội đi, thưa đại nhân." Ian khẩn cầu, "Để nó tới chỗ của tôi để được phụ đạo, dù sao bây giờ cũng đang nghỉ hè mà. Nếu nó không thể thông qua kỳ thi đầu vào, vậy chúng ta lại nghĩ biện pháp khác ạ."
Công tước hừ một tiếng, phun ra một làn khói xanh.
Bọn nhỏ cười nói, cầm theo hai chiếc máy móc thú mới nhất đi ngang qua, trông thấy đứa nhỏ tóc vàng đang chắp tay sau lưng đứng ngoài cửa thư phòng.
"Ha, Leon, lại bị cha ngươi phạt à?"
"Nghe nói ngươi thắng Kent vụ leo núi. Ngươi hái được vua sò đá kia không?"
"Kent nói ngươi gian lận đấy."
"Hắn thúi lắm!" Leon tàn bạo trừng mắt một cái, "Cái thứ đó đời này chỉ có thể liếm chân ta thôi!"
"Cậu đã nhặt được sò đá thiệt hả?" Một Omega nữ hiển nhiên có hảo cảm với tiểu thiếu gia tóc vàng khôi ngô và cao gầy này.
Nàng cẩn thận đi tới, lộ ra một nụ cười xinh xắn ngại ngùng: "Ta tin rằng cậu nhất định có thể làm được, Leon. Ta có thể xem nó một chút không? Bên trong có trân châu chứ?"
Leon ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô.
Ngay lúc này, cửa thư phòng đã rộng mở, cha xứ trẻ bước ra.
Mặt bạn gái đỏ lên, không chờ Leon trả lời mà đã xoay người chạy theo đám bạn.
Bọn nhỏ cười vang một trận, lằng nhà lằng nhằng mà chạy đi.
"Bạn của con?" Ian nhìn bọn nhỏ đã đi xa.
"Không đời nào đâu nhé." Leon đạm mạc nói, "Ta không cần bạn bè."
"Chẳng ai là không cần bạn bè hết." Ian nói, "Làm một người độc tài cũng không hề vui sướng gì đâu nhé."
"Kệ đi cha xứ." Leon bĩu môi, đôi mắt xuyên qua tóc mái ngổn ngang nhìn về phía Ian, "Ông già nói thế nào?"
Ian mỉm cười, tràn đầy vẻ mừng rỡ và thắng lợi: "Con có thể đổi giọng gọi ta là lão sư rồi đó, thiếu gia của ta."
"Ồ." Đứa nhỏ cũng chẳng bày ra vẻ vui sướng rõ ràng, chỉ gật đầu vài cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Ian cười híp mắt đi theo sau nó: "Bắt đầu từ ngày mai, sáng sớm đúng chín giờ con phải tới thư phòng của ta, mang theo bảng quang tử và sách giáo khoa nữa nhé. Ta sẽ soạn ra một bản kế hoạch học tập cho con. Trong sáu tuần tiếp theo, chúng ta thực sự có nhiều việc để làm lắm đấy."
"Nghe lời ngài vậy." Leon một mặt chẳng mấy để ý, bỗng nhiên trở tay ném một thứ màu trắng về phía Ian.
Ian vừa cúi đầu nhìn thì thấy một viên trân châu to bằng ngón cái đang đảo quanh trong lòng bàn tay, trắng nõn dịu dàng, tròn trịa một cách vô cùng tự nhiên.
"Đây là..."
"Chiến lợi phẩm khi leo núi." Leon nói, "Xem như là học phí đi. Không phải chỉ có ông già mới có tiền đâu nhé."
"Cảm ơn." Ian hào phóng nhận lấy viên trân châu, "Nhưng ta còn chưa nghe thấy con đổi cách xưng hô đâu."
Miệng của Leon căng ra, con ngươi di chuyển loạn xạ chứ cũng không chịu nhìn thẳng về phía khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười của cha xứ.
Hai người đứng cạnh cánh cửa dẫn ra ngoài, ánh nắng mang theo sóng nhiệt cuồn cuộn tràn vào trong hành lang, chiếu xuống đống gạch men với họa tiết bông hoa dưới đất, bụi trần lơ lửng giữa tia sáng.
"Lỗ tai của ta còn đang chờ đây, Leon."
"Được thôi." Đứa nhỏ giơ tay vuốt ngược tóc mái ngổn ngang về sau, ngước đôi mắt xanh lam nhìn cha xứ, rốt cuộc cũng gọi: "Tiểu lão sư."
Tiểu lão sư...
Đứa nhỏ ngạo mạo và quật cường đến mức không chịu hoàn toàn thừa nhận quyền uy của đối phương, còn phải nhấn mạnh độ tồn tại của bản thân nữa chứ.
Tiểu lão sư...
Ian mở mắt ra từ trong giấc ngủ mê man, có một loại ảo giác như thể một mộng mà mơ tới nghìn năm.