Sắc mặt Tô mẫu tái nhợt, một lúc lâu sau bà rốt cuộc thở dài, vô lực nói: “Đứa ngốc, con trưởng thành rồi. Mẹ quả thực cũng không có cách nào quản con nhiều như vậy. Việc này chính con phải hiểu thật rõ ràng. Mẹ chỉ hi vọng, nếu thực sự có ngày nào đó con cùng y có vấn đề gì đó, ngàn vạn lần không được vì ta mà lo lắng…. Bởi vì như vậy, ta thà không đi phẫu thuật, con hiểu không?”
Trong lòng Tô Trữ Xuyên nỗi lên chua xót, chỉ lắc đầu không nói được lời nào. Nghĩ đến không lâu nữa sẽ phải xa mẫu thân, lại càng buồn khổ hơn.
Kỳ thật Tô Trữ Xuyên tin tưởng Đường Nhạc từ tận đáy lòng, hắn cảm thấy y không phải loại người như vậy. Cho dù trước đây Đường Nhạc có nói những lời có ý như vậy, nhưng thực tế cũng không làm gì.
Chính là khi nghe Tô mẫu nói những lời này vẫn cảm thấy vô cùng khổ sở. Mẫu thân, cho dù trong lúc bệnh nặng cũng lo lắng cho chuyện của hắn.
Loại cảm giác này, thật sự rất khổ sở.
….
Lúc sau, Tô Trữ Xuyên tiếp tục trò chuyện với mẫu thân thêm một hồi, sức khỏe của Tô mẫu vẫn không tốt lắm, nói chuyện phím một lúc lập tức lại ngủ típ.
Đại khái khoảng buổi chiều, Đường Nhạc tới đón Tô Trữ Xuyên.
Lúc tới đây, Đường Nhạc đã thay một bộ tây trang đen, vẫn tự mình lái xe như trước.
Ngồi trên ghế phó lái, Tô Trữ Xuyên muốn nói chuyện lại lập tức ngừng lại: “Thái….”
Đường Nhạc cũng biết đã xảy ra chuyện gì cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn lên bảng hướng dẫn sau đó nói: “Ta còn một cuộc họp, đón ngươi ra ngoài ăn trước sau đó ta mới đi.”
Tô Trữ Xuyên không ngờ Đường Nhạc cố ý lái xe tới đây chỉ vì muốn đón hắn đi ăn cơm, không khỏi có chút mất tự nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tốt.”
Dọc theo đường đi, Tô Trữ Xuyên cũng không chủ động nói gì.
Tuy rằng Đường Nhạc hỏi cái gì, hắn đều trả lời rất thành thực. Thoạt nhìn đã không còn kháng cự, tựa như trước kia luôn ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng Đường Nhạc vẫn có thể cảm nhận được sau khi trải qua khoảng thời gian chia lìa, giữa hai người vô tình xuất hiện một tầng ngăn cách mỏng, so với trước kia Tô Trữ Xuyên lại càng câu nệ hơn.
Đường Nhạc đưa Tô Trữ Xuyên tới một nhà hàng hải sản theo phong cách Tây khu, tuy trước đây Tô Trữ Xuyên không hề nói gì nhưng Đường Nhạc vẫn phát hiện ra hắn rất thích ăn cua hồ tiêu và một số hải sản khác, vì vậy lần này tới nhà hàng đã gọi món cua, canh sò điệp khổ qua và vài món ăn khác.
Tô Trữ Xuyên cũng đói bụng, đồ ăn vừa bưng lên liền chăm chú ăn.
Mà Đường Nhạc trông như rất khó chịu khi tiếp điện thoại, tựa hồ có ác cảm với người đang nói chuyện, biểu tình và giọng nói không hề có chút vui vẻ nào, thẳng đến khi cúp máy ánh mắt cũng gắt gao nhíu lại.
Tô Trữ Xuyên ngẩng đầu, có điểm bất an nhìn thấy Đường Nhạc tản mát ra vẻ phiền muộn, do dự một chút cuối cùng cũng nhỏ giọng nói: “Thái…. Đường Nhạc, vẫn là, vẫn là ăn một chút gì đi?”
Đường Nhạc nhìn thiếu niên đối diện bộ dáng hệt như chú nai con dựng đứng hai lổ tai mẫn cảm trước gió, không khỏi có chút bùn cười đưa tay khẽ nhéo cằm thiếu niên, đột nhiên hỏi: “Buổi chiều ngươi vẫn quay lại bệnh viện sao?”
“Ân.” Tô Trữ Xuyên gật gật đầu.
“Sau khi xong hết mọi việc sẽ quay lại bệnh viện đón ngươi. Buổi tối vẫn ở lại nhà ngươi được không?”
Đôi mắt đen kịt của Tô Trữ Xuyên nhìn Đường Nhạc, giống như có điểm kích động. Tô Trữ Xuyên do dự một chút, lại cúi đầu mờ mịt gạt vài cọng rau trong chén, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Ta, nhà của ta… ta vẫn chưa sắp xếp được…. ngươi không ngại…. là tốt rồi.”
Đường Nhạc nhìn thấy vành tai thiếu niên thoáng ửng hồng vô cùng đáng iu, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy cuộc gọi từ Đường gia cũng không còn chán ghét như vậy.