Đường Nhạc cắn môi, đẩy cửa phòng ngủ đem thiếu niên trong lòng ngực mình đặt lên giường, sau đó mới đứng thẳng dậy cởi cà vạt ném sang một bên.
Tô Trữ Xuyên ở trên giường lui một chút, có chút bối rối ngẩng đầu nhìn Đường Nhạc cởi áo sơ mi, cũng không biết nên phản ứng ra sao.
Đường Nhạc trần trụi nửa thân trên ngồi xuống bên cạnh cơ thể ấm áp của Tô Trữ Xuyên, có thể cảm giác được hắn đang run rẩy.
Cứ như vậy một lúc, Đường Nhạc cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Kỳ thực lúc Tô Trữ Xuyên vào phòng tắm tắm rửa, trong đầu y có chút rối loạn. Đây là lần đầu tiên y cảm thấy có nhiều chuyện lại phức tạp như vậy, cho dù là y cũng không thể nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đường Nhạc quay đầu, theo luồng ánh trăng chiếu xuyên vào theo cửa sổ nhìn tới thiếu niên gầy yếu tái nhợt đang co rụt lại bên cạnh mình, trên đôi môi mềm mại còn dính vài giọt nước, bộ dáng kia giống hệt như nai con bị mất đi phương hướng vô cùng đáng yêu, quả thực làm lý trí của Đường Nhạc không còn suy nghĩ được gì.
Y cúi thân, ôm lấy bả vai gầy của Tô Trữ Xuyên, nghiêng mặt nhẹ nhàng hôn xuống.
Lúc đầu, thiếu niên trong lòng ngực theo bản năng run rẩy muốn cự tuyệt, nhưng giãy dụa rất nhỏ có thể không để ý tới.
Đầu lưỡi Đường Nhạc thâm nhập sâu vào bên trong khoang miệng mềm mại, đưa Tô Trữ Xuyên chìm sâu vào nụ hôn, tựa như lúc trước bọn họ đã làm vô số lần.
“Đừng, thái tử……ngô…..”
Tô Trữ Xuyên vốn đang muốn giãy dụa, chính là chống cự lại biến mất trong nụ hôn thân mật này, không phải không còn chút sức lực nào, mà hắn quả thực không có cách nào chống cự lại được.
Sâu trong trí nhớ, thật lâu trước kia Đường Nhạc dùng ánh mắt xanh biếc nhìn hắn, có chút xấu xa cười bảo hắn tự mình dâng môi lên, trong lúc này lại hiện lên mồn một trong đầu.
Hắn nhớ rất nhiều rất nhiều, nhớ tới chính mình phải lấy hết can đảm trong nháy mắt đi lên, mỗi giây mỗi phút đều có thể làm hắn đắm chìm trong đó.
Đường Nhạc nâng cằm Tô Trữ Xuyên, hơi ngừng lại một chút lại tiếp tục hôn xuống.
Tô Trữ Xuyên có chút run rẩy vươn hai cánh tay, chần chờ trong không trung một lúc lâu, sau đó rốt cuộc cam chịu gắt gao ôm chặt lấy cổ Đường Nhạc.
“Thái tử, thái tử….” Tô Trữ Xuyên khẽ thì thào, gần như nức nở gọi lên cái tên đã làm hắn vô cùng đau khổ.
Đường Nhạc nhìn thiếu niên nằm dưới thân mình, đôi mắt tối đen ướt sũng tràn ngập đau thương và ủy khuất, mặc dù đang ôm chặt mình nhưng lại tràn ngập cảm giác tuyệt vọng. Thân thể cũng không thể khống chế run rẩy.
Trong giờ phút này, y đột nhiên ý thức được rất rõ ràng, mình luyến tiếc đứa nhỏ này.
Thực sự luyến tiếc.
Thậm chí nghĩ tới chuyện buông tay để hắn rời đi trong ngực sẽ vô cùng đau đớn.