Đường Nhạc cũng không nói thêm gì, vẻ mặt lạnh lùng nước vào trong xe khởi động máy lái Lavender lao vọt ra đường cao tốc.
Thời điểm lái xe, Đường Nhạc còn gọi cho Phó Vũ Tây, căn dặn ngắn gọn một ít chuyện tình của Tô mẫu.
Tô Trữ Xuyên im lặng ngồi phía sau không nói gì, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mãi đến khi nhìn thấy khu nhà quen thuộc, mới ý thức được Đường Nhạc đã đưa hắn về tới nhà.
Sau khi xe ngừng lại, Tô Trữ Xuyên tự giác mở cửa xe đi xuống.
Hắn nhìn thấy cánh cửa ở hành lang tối đen, đột nhiên cảm thấy mâu thuẫn, quả thực, quả thực hắn không muốn đối mặt với ngôi nhà đó, trong bóng tối đen kịt chỉ có một mình.
Sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng cửa xe đóng lại, Tô Trữ Xuyên quay đầu lại nhìn thấy Đường Nhạc cũng xuống xe, vẻ mặt tuy rằng cũng không có gì là vui vẻ, nhưng khi mở miệng cũng đã bình tỉnh lại: “Dẫn đường, ta cũng lên.”
Tô Trữ Xuyên ngây ngẩn cả người, trước đây Đường Nhạc chưa bao giờ vào nhà hắn. Nhưng bây giờ, rõ ràng lại có ý muốn lên với hắn.
Hắn không hiểu chuyện này có ý nghĩa gì, nhưng theo bản năng lại không dám cãi lời Đường Nhạc, liền im lặng gật đầu trước khi đi về phía hành lang.
Đèn cảm ứng nhanh chóng sáng lên, nhà Tô Trữ Xuyên ở ngay lầu hai vì vậy cũng không cần đi thang máy.
Thời điểm đi lên lầu, Đường Nhạc đột nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay của thiếu niên nhỏ gầy phía trước, làn da lành lạnh, bởi vì động tác của y mà có chút run rẩy.
Thiếu niên quay đầu có chút hoảng sợ nhìn y một cái, nhưng ngay lập tức khép lại hàng lông mi dầy đang run rẩy che đi ánh mắt của mình.
Mở cửa phòng, Tô Trữ Xuyên liền cảm giác một trận gió lạnh quét qua người. Ngay sau đó mới ý thức được chính mình lúc đi khỏi nhà quá vội vàng, thậm chí đã quên đóng cửa sổ.
Phòng khách bị gió thổi vào làm lộn xộn, giấy tờ rơi lung tung trên mặt đất, trên bàn còn một ly mỳ chưa ăn hết.
Tô Trữ Xuyên cảm thấy rất khó xử, thân mình cũng không kiềm chế được mà cứng ngắc. Hắn, hắn thực sự không muốn để Đường Nhạc nhìn thấy cảnh sa sút của mình.
Đường Nhạc không nói gì, mở cửa bước vào nhà sau đó bước tới đem cánh cửa sổ đang mở rộng khép lại, sau đó mở đèn phòng khách.
Tô Trữ Xuyên cúi đầu, cũng vội vàng chạy tới ngồi chồm hổm luống cuống nhặt những tờ giấy rơi vãi trên mặt đất. Động tác vô cùng bối rối, đồng thời cảm giác đau đớn từng đợt, hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn Đường Nhạc, cái loại cảm giác áp bức lại vô cùng khổ sở đến mức hít thở không thông này cơ hồ sắp bức hắn đến phát điên rồi.
“Tay ngươi thực lạnh.”
Sau khi đóng cửa sổ lại, Đường Nhạc trở lại phòng khách, nhìn thấy Tô Trữ Xuyên đang ngồi xổm trên đất thì thấp giọng nói: “Đi tắm rửa trước đi.”
Tô Trữ Xuyên mờ mịt đứng lên, nắm lấy thứ gì đó trên bàn trà, run rẩy một chút cuối cùng thấp giọng nói: “Thái tử, hôm nay, hôm nay thực sự rất cám ơn người. Ta…. cũng không còn việc gì, người, người không cần…”
Dĩ nhiên là có ý tứ muốn đuổi khách.
Đường Nhạc hơi nhíu mày, từ chối cho ý kiến xoay người miễn cưỡng ngồi lên sô pha, nâng nâng cằm, hoàn toàn không để ý tới Tô Trữ Xuyên có ý muốn y rời đi, trực tiếp nói: “Nga? Vậy ngươi tính cảm tạ ta thế nào?”
Tô Trữ Xuyên ngây người nhìn Đường Nhạc, đôi môi đơn bạc mềm mại hé mở, chính là thử vài lần vẫn không nói nên lời. Cuối cùng, hắn khiếp nhược cúi đầu, khẽ thì thào: “Ta, ta không có…..không có gì để đưa cho thái tử.”
Trong lòng vô cùng trống rỗng.
Thứ quý giá nhất của hắn, lần sinh nhật đó cũng đã giao ra. Chỉ là đối phương hoàn toàn không để ý tới.
Như vậy, như vậy hắn còn gì có thể đưa ra nữa?
Cái gì cũng không có.