Sau khi y tá Vương rời khỏi, bên ngoài phòng cấp cứu chỉ còn mình Tô Trữ Xuyên.
Tô Trữ Xuyên im lặng ngồi suy nghĩ thật lâu, sau đó lại lặng lẽ đi tới cửa sổ phòng cấp cứu ngẩn người nhìn vào bên trong.
Kỳ thực cũng không thể nói rõ hắn đang suy nghĩ chuyện gì, trong đầu quả thực rất rối loạn.
Trăm vạn đồng liên bang. Con số này đối với hắn mà nói quả thực là quá lớn.
Hắn chỉ vừa 18 tuổi, gia nhập IMAX chưa tới một năm, mặc dù là nghệ sĩ nhưng cũng không nỗi tiếng, số tiền kiếm được cũng không nhiều. Mười vạn đồng liên bang hắn còn có thể gom góp vay mượn được, chính là tới trăm vạn, quả thực đúng là ảo tưởng.
Lúc trước, Tô mẫu đã đem số tiền mình dành dụm từng tý một mua một căn nhà cho hai mẹ con.
Tô Trữ Xuyên nhìn vào trong phòng cấp cứu, Tô mẫu nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt đeo mặt nạ dưỡng khí vô cùng suy yếu.
Trong nháy mắt, trái tim Tô Trữ Xuyên đau đớn giống như bị dao cắt.
Hắn từ nhỏ đã không có cha, mẹ gánh vác hết tất cả nuôi nấng hắn lớn lên.
Nhiều lúc Tô Trữ Xuyên cảm thấy Tô mẫu bình thường luôn yếu đuối dịu dàng, nhưng cũng luôn làm hắn có cảm giác vô cùng cứng cỏi.
Một vài thời điểm, hắn rất ỷ lại mẹ mình, luôn có cảm giác bất luận trên thế giới này có mưa to gió lớn nào mẹ cũng có thể che chở cho mình. Sau khi trưởng thành, trong lòng luôn có tư tưởng phải bảo vệ mẹ thật tốt.
Chính là tới hôm nay, tới tận giờ phút này, lại đau đớn phát hiện thì ra chính mình lại vô dụng tới như vậy.
Hắn bất lực siết chặt hai tay, trong nháy mắt, có cảm giác chính mình đang rơi vào hố sâu không đáy, rất muốn khóc thật to.
Tới chạng vạng Tô mẫu mới tỉnh lại, cũng không chuyển sang phòng bệnh khác, bất quá các bác sĩ cũng cho phép Tô Trữ Xuyên đi vào.
“Mẹ không sao.” Tô mẫu khàn khàn mở miệng, tuy rằng không thể cử động thân mình, nhưng vẫn chậm rãi vươn tay nắm lấy bàn tay Tô Trữ Xuyên, nhẹ giọng nói: “Con trai ngoan, mẹ không sao.”
Tô Trữ Xuyên không nói ra lời chỉ có thể liên tục lắc đầu, trong khoảnh khắc, trong mắt cũng hiện lên một tia hơi nước.
Tô mẫu sau khi phát hiện vô cùng mệt mỏi, chỉ là nói chuyện được vài câu sau đó hớp một chút cháo lót dạ đã bắt đầu bùn ngủ.
Tô Trữ Xuyên ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy mẹ gầy yếu đến mức xương gò má nhô cao, trong mắt bắt đầu chua xót.
Không thể để mẹ tiếp tục thế này nữa.
Tô Trữ Xuyên cảm thấy ngón tay mình cứ run không ngừng, trong lòng lại vô cùng kiên định, dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể để mẹ tiếp tục bị dày vò thêm nữa.
Bất luận thế nào.