Liệp Lộc - Săn Lộc

Chương 59




Tới ngày cuối tuần thứ 3, Tô Trữ Xuyên đưa Tô mẫu tới bệnh viện phụ cận kiểm tra hàng tuần, lúc tới quầy nộp phí, bước chân có chút gấp gáp làm suýt chút nữa đã đâm sầm vào một nam nhân cao nhất đối diện.

“A, thực xin lỗi.” Tô Trữ Xuyên theo bản năng lập tức xin lỗi, chính là khi ngẩng đầu lên lại nhịn không được kinh ngạc a một tiếng sau đó ngây ngốc đứng sững sờ tại chỗ.

Nam nhân trước mặt rất cao, khoác áo choàng dài màu đen, hai tay đút trong túi quần bộ dàng vô cùng tao nhã. Cổ áo rộng, thần thái lười biếng, làn da mặc dù có chút tái nhợt nhưng cặp mắt nhếch xám bạc lại giống như cô đọng sức mạnh và quyết tâm to lớn.

Dĩ nhiên người này chính là thất gia của Thương Quan gia, Thượng Quan Thanh Thanh!

“Quả nhiên là vợ của tiểu kẹo a.” Đôi mắt xếch của Thượng Quan Thanh Thanh tựa tiếu phi tiếu đảo qua trước mặt thiếu niên, nhún vai nói: “Ta ở ngoài nhìn thấy đoán là ngươi, vào tìm quả thực là như vậy.”

“Thất, thất gia….”

Tô Trữ Xuyên không hiểu được ý tứ của nam nhân anh tuấn cao ngất trước mặt, nhưng câu chào hỏi lại nhắc tới tiểu kẹo làm  hắn cảm thấy vô cùng chán nản. Nhưng đối với vị thất gia của Thượng Quan gia cực kỳ nổi tiếng này, hắn không biết vì sao lại có điểm sợ hãi, đương nhiên cũng chỉ cúi đầu lên tiếng chào hỏi.

“Ngươi gầy rất nhiều a.”

Thượng Quan Thanh Thanh dường như rất có hứng thú với Tô Trữ Xuyên, hơi hơi cúi người cẩn thận quan sát thiếu niên trước mặt mình một chút, đột nhiên còn vươn tay nhéo hai má Tô Trữ Xuyên: “Ân, gầy, nhìn tiều tụy hơn trước kia rất nhiều.”

Tô Trữ Xuyên đột nhiên bị hành động thân thiết như vậy làm sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào, chính là vô thố ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Thanh Thanh.

“Ta vừa mới trở về, chẳng lẽ ngươi với tiểu kẹo đã xảy ra chuyện gì sao?”

Giọng nói Thượng Quan Thanh Thanh có chút hứng thú, kia còn có tiếng gọi tiểu kẹo quen thuộc, trong nháy mắt làm Tô Trữ Xuyên vô cùng khó chịu. Hắn không biết làm sao để thoát khỏi tình cảnh này, cuồi cùng cũng chỉ có thể bất lực quay đầu đi, không chịu mở miệng trả lời.

Thượng Quan Thanh Thanh khẽ mỉm cười, đột ngột kéo tay Tô Trữ Xuyên đang cầm điện thoại, nhanh chóng để lại một dãy số.

Sau đó lại thu hồi hai tay về đút vào túi, gương mặt đông phương vô cùng tuấn tú lại lộ ra vẻ tươi cười: “Tiểu kẹo không phải người tốt. Đừng quá thương tâm, có việc gì có thể liên lạc với ta.”

Nói xong, Thượng Quan Thanh Thanh liền xoay người rời khỏi, trong giọng nói vẫn mang theo ý cười như trước: “Đương nhiên không có việc gì tìm ta ước hội cũng được, tiểu mỹ nhân.”

Tô Trữ Xuyên khẽ hé môi, sững sờ đứng ngốc lăn tại chỗ.

Nếu không phải trên điện thoại còn dòng số Thượng Quan Thanh Thanh lưu lại lúc nãy, hắn thực nghi ngờ chính mình có phải vì chịu quá nhiều áp lực mà sinh ảo giác hay không.