Liệp Lộc - Săn Lộc

Chương 50




Warning H “nhẹ” =)) [với cáo là quá nhẹ =.= ]

Dù sao chiếc Lavender của Đường Nhạc cũng là xe chuyên dùng cho kinh doanh, ghế ngồi phía sau sẽ không rộng rãi như ghế trước. Nhưng cũng vì thế mà khoảng cách giữa hai người lại càng gần sát nhau hơn.

Đường Nhạc rút ngón tay ra, thong thả cầm lấy phân thân đã cương đến mức không thể kiềm chế được, nóng rực bắt đầu tiến vào, tuy đã có một khoảng thời gian dài cọ xát khiêu khích, nhẹ nhàng lăn qua lăn lại như vậy khiến cho Tô Trữ Xuyên hoàn toàn từ bỏ phản kháng cúi đầu rên rỉ, đôi mắt đen ướt át đã bắt đầu phủ một lớp sương mờ.

Chính là trong nháy mắt không hề đề phòng, đột ngột bị xuyên qua. Người Tô Trữ Xuyên căng cứng như dây cung. Hai tay chống lên vái Đường Nhạc muốn đẩy ra, nhưng lại càng bị ôm chặt hơn, bộ vị thô to kia cũng thuận theo lập tức tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể.

Bộ phận ẩn mật đột ngột có cảm giác bị bổ ra làm trái tim sợ hãi đập liên hồi. Hơn nữa tư thế khóa ngồi trong xe bị tiến vào, quả thực vô cùng bỡ ngỡ.

Tô Trữ Xuyên bối rối muốn rút ra, nhưng cổ tay và eo bị kiềm chế chặt chẽ chỉ có thể lắc lắc đầu nhỏ giọng nức nở như cầu xin nói: “Thái tử, đừng, đừng….chậm một chút….”

“Đừng nhúc nhích.” Bàn tay Đường Nhạc đi xuống, nhẹ nhàng nâng hai cánh mông vểnh xinh đẹp của thiếu niên.

Tô Trữ Xuyên không phải người thường xuyên vận động, vì thế mông vểnh thật nhưng không hề có cảm giác cơ thịt rắn rỏi, ngược lại giống như thân thể hắn vô cùng yếu ớt mềm mại.

“Ngươi nhìn xem, gần mười hai giờ rồi.” Đường Nhạc cúi đầu, giống như đang chậm rãi trêu chọc con mồi, đôi mắt xanh biếc thanh thúy mang theo một tia tà ác: “Xem ra chúng ta có thể từ lúc ngươi chưa trưởng thành, làm tới khi ngươi mười tám tuổi.”

Tô Trữ Xuyên vì câu nói này run rẩy suýt chút nữa ngất xỉu, làn da trắng nõn trong nháy mắt hiện lên một vạt đỏ ửng nỗi bật. Dưới thân tuy vẫn bị tiếp tục mạnh mẽ tiến vào, nhưng cảm giác hoảng sợ căng thẳng đã bị lời thì thầm  ác ý của Đường nhạc biến thành cảm giác tê dại lan truyền từ sống lưng đến khắp cơ thể. Chính vì vậy, Tô Trữ Xuyên lập tức quên đi ý định ban đầu muốn nhích ra, chỉ có thể vô lực dựa vào ngực Đường Nhạc tùy ý y đùa nghịch.