Tô Trữ Xuyên có chút sợ hãi, muốn nâng eo né ra, vừa tách ra được một chút, lại bị Đường Nhạc đè lại.
“Muốn làm gì….?” Giọng nói Đường Nhạc nhiễm đậm tình dục có chút khàn khàn, phân thân cực lớn tràn ngập uy hiếp đặt lên khe hở giữa mông thiếu niên, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể hung hăng đâm xuyên vào.
Trong không gian chật hẹp, bị hơi thở nguy hiểm của đối phương vây quanh, Tô Trữ Xuyên căn bản không thể trốn thoát, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn sắc sảo của nam nhân trong bóng tối mờ mờ cầu xin tha thứ, nhỏ giọng nói: “Đừng thái tử, người…. đừng trực tiếp tiến vào, đau….”
Đường Nhạc không nói gì, nhưng phân thân thô to vẫn để ngay vị trí yếu ớt mềm mại của thiếu niên.
Tô Trữ Xuyên cảm thấy toàn thân mình căng cứng, hai chân cũng không nghe lời muốn khép lại.
Một lát sau, Đường Nhạc cúi đầu phát ra tiếng cười khẽ. Giống như tiếng làu nhàu từ cổ họng phát ra, ngón tay y chậm rãi tìm kiếm xuống khoảng giữa hai chân thiếu niên, đầu tiên là chậm rãi chơi đùa với phân thân hồng nhạt đứng thẳng, sau đó mới dùng chất lỏng ướt át dính trên ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa với nếp uốn trên tiểu huyệt mềm mại ngây ngô ở khoảng giữa hai cánh mông.
Tô Trữ Xuyên không muốn phát ra âm thanh, nhưng cả trước và sau đều bị kích thích khiến hắn hoàn toàn không thể khống chế được bản thân. Âm thanh thiếu niên có chút kiềm nén kêu khe khẽ và tiếng hít thở không khí vang lên trong xe, làm bầu không khí trở nên vô cùng phiến tình.
Một lát sau, ngón trỏ và giữa của Đường Nhạc khép lại, đột ngột tiến sâu vào bên trong. Tô Trữ Xuyên không hề chuẩn bị trước nhất thời hoang mang sợ hãi kêu lên một tiếng, phần eo theo bản năng vừa nhấc lên một chút lại bị Đường Nhạc mạnh mẽ kéo trở lại.
Sau đó đôi môi tiến tới hôn lên cổ, hỏm vai hắn, mặc dù bên dưới bị dị vật xâm nhập có chút khô khốc đau đớn, nhưng trong nháy mắt, Tô Trữ Xuyên cảm thấy cả người bủn rủn, hoàn toàn không còn sức lực phản kháng.
.
“Khó chịu….?”
Đường Nhạc nâng cằm thiếu niên, tuy là hỏi như thế nhưng ngón tay vẫn típ tục hoạt động ra vào như cũ.
Tô Trữ Xuyên chỉ cảm thấy cơ thể dường như không còn nghe theo lời mình, rối loạn lắc lắc đầu, chỉ là phát ra một tiếng nức nở khó hiểu.
Đường Nhạc tựa hồ vừa cười một tiếng, y nhẹ nhàng nâng eo thiếu niên rồi mới nhẹ nhàng đưa lưng thiếu niên dựa lên ghế trước.
Bởi vì thân thể từ từ tách ra khỏi Đường Nhạc một khoảng cách, ánh sáng nhàn nhàn bên ngoài cửa xe lờ mờ chiếu vào, dễ dàng nhìn thấy tiểu huyệt hồng nhạt đang phun ra nuốt vào dị vật. Không phải quá khó chịu, nhưng cảm giác xấu hổ khiến lòng hắn vô cùng rối loạn.
“Thái tử.” Tô Trữ Xuyên có chút bất ổn, hai tay bắt lấy bả vai Đường Nhạc, hoang mang lắc lắc đầu nói: “Đừng…..đừng nhìn.” Hắn khẽ hít một ngụm khí, cũng không biết mình nên chống cự thế nào, chỉ có thể bất lực ngẩng đầu nhìn Đường Nhạc, hai tay đưa xuống che chắn lại.
Đường Nhạc lần này quả thực đã mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn nỗi lên tiếu ý có phần trở nên nhu hòa hơn, nhưng cũng rất đặc biệt, lúm đồng tiền bên má cũng không còn sắc bén kiêu ngạo như bình thường.
Cánh tay khẽ dùng sức một chút liền đem thiếu niên kéo trở về. Nằm trên lồng ngực ấp áp, thân thể bởi vì bị khiêu kích vuốt ve mà trở nên vô cùng mềm mại, giống hệt một con nai con bị thuần phục.
Khoảng cách vô cùng gần gũi, trong nháy mắt, Tô Trữ Xuyên dường như nghe thấy tiếng tim đập từ lồng ngực truyền ra….Nhịp tim hai người cùng hòa vào nhau.
Có lẽ những hành động của Đường Nhạc trước đây, cũng không thể nói là ôn nhu.
Nhưng mà lúc này, trong một giây kia, Tô Trữ Xuyên cảm giác Đường Nhạc trước mặt mình vô cùng ôn nhu.
Y dịu dàng như vậy.
Khoảng cách giữa bọn họ cũng thật gần.