Liệp Lộc - Săn Lộc

Chương 1




Đường Nhạc vừa xuống sân bay ở thành phố B, không gọi thư kí công ty đến đón, xen lẫn đám đông đi ra ngoài liền nhìn thấy Tô Trữ Xuyên mang một chiếc kính râm thật lớn đứng chờ.

“Thái tử.”

Tô Trữ Xuyên bỗng nhiên có chút khẩn trương, hắn đã không gặp Đường Nhạc ba tháng.

Tuy Đường Nhạc không có ở đây, nhưng vẫn nắm rõ tình hình của gia tộc ở thành phố B, sau khi nhận được báo cáo, lập tức xắp xếp trở về.

“Gầy.”

Đường Nhạc vươn tay, khẽ vỗ gương mặt Tô Trữ Xuyên.

Lực đạo không nhẹ không nặng, thần sắc bên trong con ngươi xanh biếc có chút lạnh nhạt.

Tô Trữ Xuyên cúi đầu cầm lấy vali tinh xảo trong tay Đường Nhạc, biết lỗi: “Gần đây công việc hơi bận rộn, thái tử trở về, ta sẽ giảm bớt.”

Đường Nhạc khẽ cười một chút, đi phía trước Tô Trữ Xuyên. Y cười có điểm lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên trông như một con sói máu lạnh.

Đường Nhạc pha lẫn nhiều dòng máu, được di truyền một chút huyết thống từ người mẹ da trắng. Đường nét lớn lên giống như bức tượng châu Âu cổ, con ngươi xanh biếc, cái mũi cao thẳng làm cho Tô Trữ Xuyên nhìn qua có chút mê muội.

Từ sau khi đi theo Đường Nhạc, Tô Trữ Xuyên quên mất mình là một ngôi sao.

Hắn đem vali cất cẩn thận rồi mới mở cửa xe ngồi vào ghế lái. Đường nhạc ngồi bên cạnh im lặng mân mê chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay, qua một hồi lâu mới nói : “Khách sạn.”

Tô Trữ Xuyên biết Đường Nhạc thích cảm giác yên ổn khi lái xe trên đường, liền đóng kín mui xe, bắt đầu khởi động máy.



Khách sạn đã sớm có thói quen xắp xếp sẵn một gian phòng cho Đường Nhạc, gian phòng được trang trí theo ý thích của thái tử, rất thoải mái, trong bồn tắm cũng chuẩn bị sẵn các loại tinh dầu thư giãn tinh thần.

Trong khi Đường Nhạc ngâm mình, Tô Trữ Xuyên im lặng ngồi chờ ở sô pha.

Chờ một hồi hắn cũng cảm thấy có chút bùn ngủ, hai ngày qua công việc dồn dập làm hắn không có được một giấc ngủ ngon.

Thân thể cứng ngắc của Tô Trữ Xuyên cũng từ từ thả lỏng, thoải mái nằm xuống gối đầu lên lưng ghế.

Tô Trữ Xuyên bị hôn môi tỉnh dậy, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy con ngươi xanh biếc của Đường Nhạc.

Đường Nhạc hôn rất sâu, đôi mắt chăm chú nhìn Tô Trữ Xuyên, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng phát ra vài âm thanh nhỏ, giống như khi chính mình bị đâm xuyên.

Tô Trữ Xuyên cúi đầu rên lên một tiếng, kiềm chế không được muốn nhắm mắt lại.

Đúng lúc này Đường Nhạc buông hắn ra, áo choàng tắm phủ hờ lên người, tay cầm một ly rượu vang đỏ, thong thả nhấp một ngụm rượu nhàn nhạt nói : “Cởi quần áo ra.”

Tô Trữ Xuyên khẽ hít một hơi, cúi đầu cởi khuy áo sơ mi, xương quai xanh dần lộ ra rồi tới phần bụng dưới bằng phẳng, nụ hoa mềm mại đỏ sẫm tiếp xúc với hơi lạnh từ máy điều hòa không khỏi run rẫy.

Đường Nhạc lười biếng ngồi xuống giường, vừa nhấp nháp rượu vừa nhìn hắn, ánh đèn chiếu vào con ngươi xanh biếc làm y trông có chút háo sắc : “Lại đây.”

Tô Trữ Xuyên ngoan ngoan đi tới trước mặt Đường Nhạc, bị nam nhân vươn tay nắm lấy thắt lưng, thắt lưng bị mở ra, tiếp theo quần jean cùng quần lót đồng thời bị kéo xuống.

Đường Nhạc lơ đãng cười một tiếng, bàn tay đi chuyển ra phía sau vuốt ve cái mông trần trụi.

Tay y có chút lạnh.

Cảm giác được như vậy, mặt Tô Trữ Xuyên dần nóng lên.

Đường Nhạc là người đầu tiên chạm vào hắn, hắn chưa từng có một người nam nhân nào khác. Đã qua một khoảng thời gian nhưng hắn vẫn chưa quen được, Đường Nhạc lúc nào cũng dễ dàng làm cho hắn cảm thấy khiêu khích đến hít thở không thông.

Tô Trữ Xuyên ngoan ngoãn mở hai chân, khóa ngồi trên người Đường Nhạc.

Bộ vị cực nóng của Đường Nhạc đang mạnh mẽ đứng dậy, cách một tầng áo tắm mỏng mãnh liệt chạm vào hắn.

Tô Trữ Xuyên cúi đầu, vươn tay mở thắt lưng áo khoát, cảm giác cự vật phía dưới mông mạnh mẽ uy hiếp, cuối cùng nhẹ giọng mở miệng: “Thái tử…ta vẫn chưa bôi trơn.”

Đường Nhạc không phải là một bạn giường kiên nhẫn. Tô Trữ Xuyên hiểu rõ, nếu bây giờ không thẳng thắn, một chút nữa người chịu khổ chắc chắn là mình.

“Ân” Tâm tình Đường Nhạc cũng không tệ lắm, duỗi tay lấy bình dầu bôi trơn trong tủ đầu giường đưa đến trước mặt Tô Trữ Xuyên.

Tô Trữ Xuyên lúng túng nhìn chiếc bình nhỏ trước mắt, trong lúc còn do dự Đường Nhạc đã đổ vào tay hắn, chất lòng từ lòng bàn tay chảy xuống đầu ngón tay, rồi bị Đường Nhạc mạnh mẽ nắm kéo xuống phía giữa hai chân.

“Trữ Xuyên.” Đường Nhạc vẫn cầm ly rượu, cúi đầu uống một ngụm, lần thứ hai thúc giục đôi mắt híp lại có vẻ nguy hiểm.