Sau trận thảm họa đó, kỷ niên công nguyên của nhân loại đã kết thúc được 573 năm.
Nếu như ánh nắng ảm đạm mỗi ngày có thể xuyên thấu các tầng mây như thật lâu trước đây thì trái đất vẫn có thể mang một màu xanh ngắt xinh đẹp, thậm chí càng xanh thăm thẳm.
573 năm trước, hành tinh nhỏ đã trải qua một trận thảm họa lớn, 80% lục địa trên hành tinh này chìm vào đáy biển, khiến nó trông hệt một viên bảo thạch khổng lồ màu xanh lam bị nước biển hoàn toàn bao phủ.
Với mảnh lục địa nhỏ duy nhất còn sót lại, nhân loại chỉ có thể dùng hết sức cứu lấy những trang thiết bị khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất lúc đó và những thứ có thể giúp nhân loại sống sót, những người còn sống sót thiết lập một thế giới mới tại nơi này.
Kỷ niên công nguyên kết thúc từ đó, nó trở thành giai đoạn lịch sử dần dần lùi về quá khứ nhưng vĩnh viễn không thể lãng quên.
Thủy kỷ, ngày 25 tháng 7 năm 573.
Sa Tả đi theo sau những người sắp bị xét xử cùng cậu, bọn họ được những người mặc đồng phục liên bang áp giải đến tòa án số 3 khu AS-II.
Trước khi bọn họ tới, bên trong tòa án rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe được vài tiếng nói chuyện, nhưng khi cậu nghe thấy tên mình được gọi tiến vào thì trong tòa án lại truyền đến tiếng nói chuyện rất thấp, còn hòa lẫn những tiếng thở dài không rõ.
Là thương tiếc sao? Sa Tả nhìn lướt qua phía dưới, thấy được cha mẹ bình tĩnh ngồi ở hàng đầu.
Trong trí nhớ Sa Tả, bọn họ vẫn luôn bình tĩnh như vậy. Gặp phải bất cứ chuyện gì đều rất điềm tĩnh, cho dù đối mặt với chuyện con của mình sắp bị xử lưu đày, vẻ mặt của họ rất lãnh đạm, thậm chí còn thờ ơ hơn so với những người không liên quan xung quanh, nếu cần thì biết đâu bọn họ còn có thể mỉm cười.
Vì thế, Sa Tả vẫn bình thường, đối mặt với hiện thực không thể thay đổi, cậu phải học được sự cân bằng và tiếp nhận trong thời gian ngắn nhất, sau đó cố gắng sống tốt hơn trong phạm vi năng lực của mình.
Con trai, đây chỉ là phép tắc, ở một thế giới không nhìn thấy hy vọng, chúng ta không có nhiều lựa chọn.
“Thật đáng tiếc cho con trai bà, nó bốc đồng quá”. Một người bạn ngồi cạnh mẹ của Sa Tả nhỏ giọng nói thầm bên tai bà.
“Không sao, bất luận ở đâu nó vẫn là con tôi, ngay cả khi không còn gặp lại”. Bà mỉm cười hơi nghiêng mặt về phía bạn, sau đó quay đầu nhìn về phía Sa Tả đang đứng ở chỗ xét xử.
Tất cả mọi người đều thấy tiếc thay cho Sa Tả, Sa Tả lớn lên trong gia đình thượng lưu khu AS-II mà người người ao ước, cha mẹ là nhân viên nghiên cứu khoa học của chính phủ liên bang, từ nhỏ cậu đã có thể tiếp thu hệ thống trí thức, có một công việc ổn định và một cuộc sống yên bình, thỉnh thoảng còn có thể được ăn những thực phẩm tự nhiên, thậm chí bình thường có thể hưởng thụ ánh sáng nhân tạo, không giống với những người sống trường kỳ dưới ánh mặt trời thiếu hụt ở khu sinh hoạt, nước da của cậu nhìn rất khỏe mạnh.
Nhưng so với những người đang phải đối mặt với việc xét xử đứng bên cạnh thì cậu không có gì khác biệt, vô luận xuất thân và bối cảnh của cậu là gì.
Diện tích đất và tài nguyên rất hạn hẹp, nguồn tài nguyên đang dần dần cạn kiệt dẫn đến khủng hoảng khiến cho xã hội ngày càng mất ổn định, chính phủ liên bang cố gắng mở rộng lục địa về phía biển nhưng vẫn không cách nào tiếp nhận thêm nhân khẩu, cũng không thể tiếp tục chống đỡ với những nhân tố hỗn loạn xuất hiện ngày càng nhiều.
Để duy trì trật tự hiện tại, tất cả tội phạm đều sẽ bị lưu đày.
Từ khi chính phủ ra quyết định này đến nay đã gần 300 năm, con cháu đời sau của những cư dân phải nhận được sự chấp thuận của chính phủ, sau đó trải qua kiểm duyệt sàng lọc nghiêm khắc mới có thể bước vào thế giới này, giống như việc phạm nhân bị lưu đày trong mắt tất cả mọi người là chuyện rất bình thường.
“Sa Tả, ngộ sát, trọng tội”. Giọng nói cứng nhắc băng lãnh của quan tòa vang lên, “Căn cứ bộ luật liên bang, cả đời lưu đày! Không được trở về!”.
Theo cây búa trong tay quan tòa nặng nề hạ xuống, Sa Tả nhắm hai mắt, cậu không có cách nào nhìn thẳng vào ánh mắt bình tĩnh của cha mẹ, ánh mắt này có thể tiếp thêm dũng khí cho cậu nhưng cũng khiến cậu áy náy thật nhiều.
Việc cả đời lưu đày cậu đã sớm liệu được, tội ngộ sát và tội giết người, cân nhắc mức hình phạt cũng không có gì khác nhau.
Cậu không ngờ tới bản thân lại có thể bình tĩnh tiếp nhận sự thật này, sợ hãi và bất an trong đáy lòng tựa như một viên đá ném vào trong ao nước, nhè nhẹ khuếch tán.
Số hiệu của hòn đảo này là SUD-III, đối với người tuân kỷ thủ pháp trong liên bang mà nói, nó chỉ là một con số mà thôi, mặc dù nó đã tồn tại mấy trăm năm nhưng vẫn cách cậu rất xa. Trong cuộc sống của người bình thường không hề có khái niệm về SUD-III, môi trường nơi đó ra sao, phạm nhân bị lưu đày tới đó sẽ sinh hoạt thế nào, không một ai biết cả.
Là mảnh đất bị người lãng quên.
Là hòn đảo thất lạc trong lời đồn.
Sa Tả từng làm việc trong cơ sở dữ liệu liên bang, cậu đã từng tiếp xúc với một ít tư liệu về SUD-III nhưng cậu chưa từng để ý, tựa như những người khác, cậu nghĩ rằng đó là nơi bản thân vĩnh viễn không cần tìm hiểu.
Ấn tượng duy nhất khắc sâu trong đầu cậu, đó là ngoại trừ số hiệu thì hòn đảo còn có một tên gọi khác, cái tên nguyên thủy nhất.
Đảo Liệp Lang.
Sau khi tuyên án thì trong vòng ba tiếng đồng hồ, Sa Tả và bốn phạm nhân khác phải được áp tải đến SUD-III, nơi đây không có không gian dư thừa để giam giữ tội phạm, nhất là tội phạm trọng tội.
Bọn họ không có thời gian để có thể chuẩn bị bất cứ thứ gì, Sa Tả thậm chí không có cơ hội chào tạm biệt cha mẹ, chưa kịp nói lời tạm biệt với bọn họ thì cậu đã bị áp tải lên một máy bay cỡ nhỏ, năm phạm nhân được nhốt trong một kho độc lập.
Theo máy bay cất cánh, suy nghĩ của Sa Tả trong nháy mắt bị tiếng động cơ cực đại của máy bay đảo loạn, cậu cảm thấy hai lỗ tai rung động đến mức có thể rớt xuống.
Nhiên liệu xăng dầu thời kỳ công nguyên đã biến mất một thời gian dài và được thay bằng nhiên liệu tổng hợp, hiệu quả hơn, kinh tế hơn, đồng thời còn giảm thiểu ô nhiễm môi trường xuống mức thấp nhất. Chiếc máy bay này cho Sa Tả cảm giác thấp kém hơn so với mấy trăm năm trước, có lẽ bởi vì diện tích AS không quá lớn, hệ thống giao thông nhanh ở ba khu vực dân dụng dưới lòng đất đã có thể đáp ứng nhu cầu đi lại, nhưng đây không phải là trọng tâm phát triển của chính phủ.
Khi máy bay lên đến độ cao bay, luồng khí lưu hỗn loạn bắt đầu làm cho máy bay xốc nảy.
Những phạm nhân bên trong chỗ giam giữ nhỏ xíu ngay cả ngồi còn lắc lư lại đang chạm tay chào hỏi rồi tự giới thiệu, tựa như bọn họ không phải đang trên đường lưu đày, mà đang vui vẻ tham gia một cuộc hội nghị.
Sa Tả thuận theo bọn họ chạm tay một cái rồi không lên tiếng nữa, đối với đề tài của bọn họ, cậu không có hứng thú gia nhập.
Cậu khác với những người này, có lẽ việc lưu đày đến đảo Liệp Lang đối với bọn họ mà nói chẳng qua là đổi đến một nơi sống khác khổ cực hơn, đồng thời nhìn không thấy tương lai mà thôi, còn đối với cậu lại là cách biệt một trời.
Sa Tả quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bởi vì ánh nắng không cách nào chiếu xuyên qua những tầng mây dày đặc nên bầu trời u ám âm trầm, nhiệt độ không khí luôn rất thấp, rời khỏi khu Chủ Thành ấm áp quanh năm, không khí liền lạnh lẽo thấu xương, mọi thứ đều khiến người khác cảm thấy đè nén.
Mặc dù cậu lớn lên dưới bầu trời này nhưng luôn có cảm giác không thoải mái, cậu biết trước khi thảm họa đó xảy ra, thế giới không phải mang hình dạng như bây giờ, khi đó bầu trời có màu xanh và mây trắng, bốn mùa nhiệt độ khác nhau. Có điều cậu không có ấn tượng trực quan đối với cảnh sắc như vậy, loại tư liệu này được cho là vô dụng với kho dữ liệu hình ảnh, chúng không hề được coi trọng, có rất nhiều tư liệu được bảo tồn hàng trăm năm trước đều đã mất.
“Cậu tên Sa Tả?”. Một người đàn ông ngồi cạnh Sa Tả hỏi một câu, cắt đứt suy nghĩ của cậu.
“Đúng vậy”. Sa Tả thu hồi ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ, lên tiếng, người đàn ông này rất gầy, không cao, cũng được xem là đẹp trai, nhưng làn da trắng bệch cùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu khiến cậu rất khó chịu.
“Tôi tên Ca Luân”. Hắn đưa tay đến bên Sa Tả, hốc mắt sâu thẳm lóe ra quang mang không thể đoán, đánh giá Sa Tả từ trên xuống dưới.
Sa Tả biết nguyên nhân, nhưng cậu không thích bị người khác dùng loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm không buông. Vì vậy cậu thuận theo chạm tay Ca Luân một cái rồi quay đầu về bên kia.
Về phần tên của hắn, đây nhất định không phải tên thật, tên của mỗi người thật ra chỉ là một con số mà thôi, tựa như Sa Tả, tên được nhập vào cơ sở dữ liệu dân cư là B3987635.
Chữ cái đứng đầu đại biểu cho cấp bậc của cậu trong xã hội, xếp theo thứ tự từ A đến F, Sa Tả nhìn mấy người phạm nhân bên cạnh, phỏng chừng ở đây đều xếp sau E.
Mọi người trò chuyện rất náo nhiệt, trao đổi lí do bị lưu đày, nhưng ánh mắt đều hướng về phía Sa Tả.
Đối với bọn họ mà nói, người có cấp bậc A hoặc B như Sa Tả không phải có thể dễ dàng tiếp xúc, việc phân định rõ ràng khu vực sinh hoạt khiến cho bọn họ có lẽ cả đời cũng không thể tiếp xúc gần gũi với nhau.
“Người Châu Á?”. Người ngồi đối diện với cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi một câu.
Vấn đề này khiến Sa Tả ngẩn người, cậu đích xác có phần lớn huyết thống Châu Á, hơn nữa có thể nhìn ra người này và Ca Luân có đặc điểm người Châu Á rất rõ ràng, nhưng thảm họa đã trôi qua mấy trăm năm, giống người ban đầu đã sớm không còn mang tính đại diện, hơn nữa không ai lại hỏi vấn đề này.
Sa Tả không lên tiếng, cậu lười phải trả lời loại vấn đề nghe không lọt tai này, cậu quét mắt nhìn người kia, trước đó người này giới thiệu mình tên là Trình Khản, trông rất khỏe khoắn, ánh mắt rất có sức sống, trên mặt còn mang theo ý cười.
“Ngộ sát?”. Thấy cậu không nói lời nào, Trình Khản tiếp tục hỏi, tiếp tục thay đổi vấn đề: “Sao lại sơ suất như thế?”.
Câu nghi vấn thô lỗ này khiến Sa Tả có hơi khó chịu, nhưng có lẽ trong một thời gian dài cậu phải sống chung với bọn họ tại một địa điểm không rõ, cậu không để ý thái độ Trình Khản, lên tiếng: “Là sơ suất thế đó”.
“Thật buồn cười”, Ca Luân nở nụ cười, mang theo giễu cợt, “Giết cũng đã giết, còn không dám thừa nhận sao?”.
Trình Khản không để ý tới Ca Luân, tiếp tục nhìn Sa Tả: “Tôi nghe nói ở đường vành đai số 2, ra khỏi giới tuyến sẽ tới được AS-I, người như cậu đến đó để làm gì?”.
Sa Tả không nói nữa, cách đặt câu hỏi của Trình Khản khiến cậu nhớ lại tình hình trước khi bị bắt giam tại Sở thẩm phán AS-II.
Cậu không muốn nhớ lại đoạn kí ức giết người này, về phần đường vành đai số 2, chính xác là rời khỏi giới tuyến của khu Chủ Thành, sẽ là nơi tiếp giáp giữa khu AS-I và AS-II, ra vào phải cần giấy thông hành, ra khỏi giới tuyến, chính là thế giới kia, một AS khác, nơi sinh hoạt của cư dân tầng lớp thấp nhất.
Đến bây giờ cậu vẫn chưa hiểu được tư liệu đó có bao nhiêu quan trọng với cơ sở dữ liệu mà phải cần cậu ra khỏi giới tuyến để đi lấy, cũng không hiểu vì sao người kia lại có mặt trong ba khu vực AS bị hạn chế vũ khí, càng không biết lí do vì sao người kia đột nhiên tấn công cậu…
Có điều bây giờ, mọi thứ đã không còn quan trọng.
Máy bay đã bay gần 4 tiếng ở những tầng mây u ám, Sa Tả dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Một tiếng gầm vang trời trộn lẫn tiếng động cơ máy bay gần xa truyền đến.
Rất giống với tiếng pháo chào mừng “Ngày biên niên sử” của AS, nhưng so với âm thanh kia lại càng chấn động hơn, loại âm thanh này gây rung động khiến cho tim đập loạn nhịp.
Sa Tả cau mày, âm thanh đó là gì?
“Ông trời của tôi ơi…”. Ca Luân đột nhiên thét lên kinh hãi, mọi người trong khu giam giữ xôn xao một trận, ngay sau đó đều phát ra âm thanh kinh ngạc.
Sa Tả mở mắt, cậu phát hiện bọn họ đều đang chen chúc ở cửa sổ, Ca Luân quay đầu, run rẩy gọi Sa Tả: “Sa Tả, cậu mau tới đây nhìn! Đây đúng là… địa ngục!”.
Song song lúc Sa Tả đứng dậy, máy bay đột nhiên rung lắc dữ dội, Sa Tả lảo đảo đến gần cửa sổ, chỉ mới nhìn thoáng ra bên ngoài liền kinh sợ đến ngây người.
Phía dưới máy bay là khu vực biển đen, toàn bộ diện tích ba khu AS hợp lại cũng không lớn, từ AS-II mất 1 giờ bay là có thể ra khỏi khu vực đất liền, tiếp đó sẽ nhìn thấy biển đen, mặc dù cậu lớn như vậy nhưng chỉ mới nhìn thấy biển ba lần, nhưng điều này cũng không có gì quá kinh ngạc.
Thứ khiến cậu giật mình chính là trên mặt biển sâu không thấy đáy kia có một xoáy nước cực lớn.
Xoáy nước sâu tựa như không thấy điểm cùng, những con sóng khổng lồ màu đen phát ra tiếng gầm rung trời, từng lớp bọt trắng xóa dâng lên như bức tường thành cơ hồ chạm đến mặt dưới của máy bay.
“Đây là xoáy nước gì? Lớn như thế này! Đường kính của nó 1km chứ chẳng đùa!”. Một giọng nói the thé vang lên từ bên cửa sổ, Sa Tả biết đây là phạm nhân tên Côn Bố, giọng nói của gã rất đặc trưng, hiện tại bởi vì kinh hãi nên càng sắc nhọn, khiến cho bầu không khí căng thẳng trong không gian nhỏ hẹp này tăng thêm vài phần.
Mọi người đều không nói gì, dọc đường đi, bất luận là cố ý tránh né hoặc là không thèm để ý đi chăng nữa, bọn họ đều không có biểu hiện bất an về việc lưu đày, nhưng xoáy nước ở đây vượt xa sự nhận thức của mọi người, cuối cùng nỗi sợ hãi cũng được kéo ra.
“Đây là chỗ quỷ quái gì!”. Ca Luân tuyệt vọng kêu to, “Cái quái gì đây!”.
Máy bay từ từ bay lên cao, Sa Tả ngồi về vị trí của mình, cậu không nói gì cả, cảnh tượng này mang đến cho cậu chấn động chưa bao giờ có, cậu thật không ngờ bên ngoài mảnh đất AS an bình trật tự sẽ là một thế giới như vậy.
Máy bay phải mất rất lâu mới vượt qua con xoáy, tình trạng xốc nảy dần dần lắng lại, khu vực giam giữ rất yên lặng, mọi người đều rơi vào trầm tư.
Mất khoảng nửa giờ đồng hồ nữa, cánh cửa phía trước khu giam giữ và cửa khu giam giữ đột nhiên bị kéo ra liên tiếp, một tên lính vũ trang đầy đủ tiến đến: “Tất cả đi ra, đến rồi”.
Mọi người tựa như bị tiếng gọi này chấn động mà thức tỉnh, sau đó chậm rãi đứng lên, đi theo tên lính này.
Sa Tả đi cuối cùng, khi vừa bước ra khỏi khu giam giữ liền nhìn thấy trên sàn nhà có một sợi dây thừng to bằng cánh tay người, cậu hơi ngây người, trong lòng càng thêm bất an. Máy bay không hề giảm độ cao, chẳng lẽ muốn bọn họ dùng sợi dây này trượt xuống? Máy bay thậm chí không hạ cánh?
“Mang găng tay vào! Ba phút nữa đi xuống!”. Một người sĩ quan sau khi nói xong liền đá sợi dây một cái, chỉ vào bao tay để ở một bên, và có một vài người lính đứng trước mặt họ.
Sa Tả không biết mình có nhìn lầm hay không, sự đùa cợt và khinh bỉ lóe lên trong mắt người này hung hăng đâm một dao vào ngực cậu.
“Dùng sợi dây này trượt xuống dưới hả!”. Bầu không khí tựa hồ đông lại, Côn Bố đột nhiên hét ầm lên, “Làm sao mà xuống! Cái này không phải lấy mạng tụi tao sao!”.
“Không chịu xuống thì kết thúc lộ trình ở đây luôn đi”. Sĩ quan kéo nhẹ báng súng, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ.
“Độ cao bao nhiêu?”. Sa Tả nhìn họng súng chỉa về phía bọn họ, khom lưng cầm lấy bao tay rồi đeo vào.
“150m, chúng tôi sẽ cố gắng hạ thấp độ cao, nhưng đôi khi sẽ có gió”, người này thu hồi súng, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Phụ thuộc vào may mắn của các người”.
“Tôi luôn rất may mắn”, Trình Khản mỉm cười, cũng cầm lấy một bộ bao tay đeo vào, “Tôi sẽ là người xuống đầu tiên”.
Mấy người còn lại do dự hồi lâu, cuối cùng đành đeo bao tay vào.
Sa Tả nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời ảm đạm, bầu trời vốn âm u nay càng thêm quỷ dị, cậu nhích đến gần cửa sổ, muốn nhìn xem nơi bọn họ sắp đặt chân đến.
Không đợi cậu đến gần cửa sổ, cửa máy bay đột nhiên bị kéo ra, một trận gió mạnh cuốn vào, cái lạnh lập tức thấm tận xương tủy.
Binh lính đứng cạnh cửa nhìn ra phía ngoài, quay đầu mỉm cười đầy thâm trường: “Hoan nghênh tới đảo Liệp Lang, hoan nghênh tới _____ Địa ngục!”.