Liệp Hung Kí - Nhạc Dũng

Chương 7: Loại Hình Du Lịch Kì Lạ




Khúc Giang vốn là một thành phố nhỏ, mấy năm trước sau khi được thiết lập thành thành phố, phát triển mạnh về ngành du lịch, kinh tế bắt đầu phát triển nhanh chóng, mở rộng đường phố, các tòa cao ốc cũng dầng trở nên nhiều hơn. Long Nghị và Âu Dương Nhược đến cục công an thành phố Khúc Giang trước, báo cáo sơ qua về tình hình vụ án với phó cục trưởng quản lí công tác hình sự. Phó cục trưởng rất xem trọng, bày tỏ sẽ hết sức ủng hộ công tác phá án, đồng thời phái hai cảnh sát lúc sáng điều tra qua Triệu Đại Giang ông chủ quán ăn – Đại Lưu và Tiểu Tôn đến hỗ trợ cảnh sát Nam Châu.
Sau khi Long Nghị và Âu Dương Nhược ngồi lên xe cảnh sát do tiểu Tôn lái, đại Lưu ngồi vào ghế phụ hỏi: "Đội trưởng long, chúng ta nên bắt đầu điều tra từ đâu?" Anh nói: "Người bị hại không phải theo đoàn du lịch đến, cô ấy một mình đến Khúc Giang du lịch, cho nên tôi nghĩ chuyện đầu tiên sau khi cô ấy đến đây, chính là tìm khách sạn để ở. Chúng ta bắt đầu điều tra từ khách sạn của thành phố Khúc Giang."
Đại Lưu nói: "Khúc Giang là thành phố du lịch, khách sạn lớn nhỏ có hơn trăm căn, chúng ta có cần liệt kê danh sách trước, sau đó tra từng nhà không?" Long nghị nói: "Không cần, như vậy hiệu suất quá thấp, cậu nói tôi biết, ở thành phố Khúc Giang, khách sạn nào cao cấp nhất?" tiểu Tôn đang lái xe xen lời nói: "Đương nhiên là khách sạn quốc tế Khúc Giang, khách sạn 5 sao duy nhất cả thành phố, những khách sạn khác phần lớn đều là 3-4 sao."
"Được, vậy thì chúng ta bắt đầu tra từ khách sạn quốc tế Khúc Giang này trước. Miêu Thu Lam tiêu xài xa hoa, cho nên khách sạn cô ta ở chắc sẽ không quá kém." "Được." Đại Lưu vỗ vai của tiểu Tôn "Quay đầu xe, đến khách sạn quốc tế Khúc Giang." Khách sạn quốc tế Khúc Giang nằm ở đường cao tốc Hoàn Thành, cách khu phong cảnh Khúc Giang không xa. Tiểu Tôn lái từ đường cái qua, quẹo qua mấy khúc quanh, khoảng hơn nửa tiếng sau, dừng xe trước một khách sạn cao mười mấy tầng.
Long Nghị nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn mấy chữ lớn khảm vàng "khách sạn quốc tế Khúc Giang", đang lấp lánh trong màn đêm giá buốt. Đã là ban đêm, trong đại sản khách sạn vô cùng náo nhiệt, nơi quầy tiếp tân có một số khách đang xếp hàng làm thủ tục nhận phòng. Long Nghị đứng bên cửa, chờ sau khi nhóm khách này lên lầu, mới tiến lại gần bàn tiếp tân, lấy thẻ công tác ra nói rõ thân phận với nhân viên tiếp tân.
Nụ cười nghề nghiệp trên mặt của cô tiếp tân có hơi cứng nhắc: "Chào anh! Xin hỏi có thể giúp gì cho anh?" Âu Dương Nhược lấy chứng minh nhân dân photo của Miêu Thu Lam ra đưa cho cô ta nói: "Chúng tôi muốn tra một chút, người phụ nữ này, gần đây có ở qua khách sạn của các cô không." Tiếp tân nhìn chứng minh nhân dân photo, vô cùng khẳng định gật đầu nói: "Có, tôi nhớ, nhưng thời gian vào ở cụ thể tôi phải tra máy tính." Cô khom người xuống kiểm tra trên máy tính, ngẩng đầu lên nói: "Cô ta vào khách sạn chúng tôi ở vào lúc 6 giờ chiều ngày 14 tháng này, đặt phòng vip. Ngày 21, cũng chính là 2 giờ chiều hôm qua trả phòng." Âu Dương Nhược hỏi: "Cô ta ở một mình sao?" Tiếp tân gật đầu nói: "Đúng vậy, đăng kí vào ở viết không có ai ở cùng."
Long Nghị hỏi: "Vậy trong thời gian cô ta ở đây, có ai tìm qua cô ta không?" nhân viên tiếp tân lắc đầu nói: "Cái này chúng tôi không rõ lắm. Khách vào ở chỗ chúng tôi, nếu có người quen muốn tìm cô ấy, trực tiếp ngồi thang máy lên lầu là được. Nếu không biết số phòng, có thể sẽ đến hỏi chúng tôi, nhưng nếu biết trước số phòng, phần lớn đều trực tiếp đi lên." Anh hỏi thêm: "Cô ấy ở phòng nào?" Nhân viên tiếp tân trả lời: "Lầu 12, phòng 1220."
Long nghị hỏi: "Lầu 12 có camera giám sát không?" Tiếp tân trả lời: "Có, mỗi tầng đều có, nhưng toàn bộ ảnh truyền về từ camera giám sát đều ở phòng bảo vệ." Đại Lưu tìm giám đốc bảo vệ của khách sạn, yêu cầu xem camera hành lang lầu 12. Gần đây thường hay có một số clip quan chức mở phòng ở khách sạn bị người ta ăn cắp được trong máy tính giám sát của khách sạn, sau khi lén lúc coppy rồi tung lên mạng, cho nên giám đốc bảo vệ vô cùng cảnh giác, cầm lấy thẻ công tác của bọn người Long Nghị nhìn qua nhìn lại mấy lần, cuối cùng mới dẫn họ đến phòng bảo vệ.
Video hiển thị, chiều 6: 17 phút ngày 14, Miêu Thu Lam một mình kéo hành lí, đi vào phòng 1220. Đêm hôm đó, cô ấy không ra khỏi cửa nữa. Khoảng 7 giờ, có một nhân viên phục vụ nam vào phòng đưa thức ăn. Ngoài ra, đêm đó không còn người ngoài nào vào trong phòng nữa. Ngày thứ 2, cũng là 8 giờ sáng ngày 15, một thanh niên mặc đồ tây đeo balo da gõ cửa phòng 1220. Sau khi Miêu Thu Lam mở cửa, thanh niên nam đi vào phòng. Khoảng 15 phút sau, 2 người cùng ra ngoài, Miêu Thu Lam đeo cái balo nhỏ. Mãi đến 9 giờ tối, hình bóng của 2 người mới lần nữa xuất hiện trong hành lang. Điều khiến người ta bất ngờ là, lúc từ trong thang máy bước ra, 2 người tay trong tay như đôi tình nhân, vô cùng thân mật.
Sau khi Miêu Thu Lam lấy thẻ phòng ra mở cửa, thanh niên đi vào theo. Sau đó cả đêm, thanh niên không rời khỏi phòng. Sáng ngày thứ 3, Miêu Thu Lam và thanh niên cùng rời đi, đến tối mới về phòng, thanh niên cũng ở lại trong phòng 1220. Mấy ngày sau, đều như vậy, ban ngày thanh niên cùng Miêu Thu Lam ra ngoài, tối ở lại phòng của cô ta, hai người cùng ra cùng vào, vô cùng thân mật.
Chiều tối ngày 20/11, Miêu Thu Lam một mình về phòng, không thấy thanh niên đó đi cùng nữa. Khoảng 2 giờ chiều ngày 21/11, Miêu Thu Lam kéo hành lí ra khỏi phòng, xuống lầu trả phòng. Hành lí mà cô mang theo, giống y như hành lí đã phát hiện ở hiện trường xe lửa. Âu Dương Nhược cảm thấy bất ngờ, nói: "Thì ra Miêu Thu Lam một mình đến Khúc Giang du lịch, chính là để gặp gỡ tình nhân của mình à." Giám đốc bảo vệ khách sạn nói: "Không, người đàn ông này lúc trước từng đến khách sạn chúng tôi, có lẽ không phải tình nhân của vị khách nữ này, hắn là hướng dẫn viên du lịch." "Hướng dẫn du lịch?"
"Đúng vậy, từ sau khi thành phố Khúc Giang trở thành một thành phố du lịch, thì du khách theo đoàn hay đi cá nhân đều tăng mạnh, có những công ty du lịch bản địa nhằm vào loại du khách đi riêng chuyên tuyển chọn một số nam nữ hướng dẫn viên đẹp trai xinh gái, chuyên phục vụ hướng dẫn du lịch một một theo kiểu vip, chỗ chúng tôi gọi loại hướng dẫn viên này là" bồi du ". Bên ngoài nhìn vào, là một ngành nghề chính quy, nhưng có vài du khách đi du lịch mang theo tâm thái mua vui, cho nên sẽ đưa ra một số yêu cầu khác đối với bồi du, trong tình hình này, thường chỉ cần du khách chịu trả tiền, bồi du đều không từ chối, bao gồm loại như ở lại qua đêm. Người đàn ông trong clip này, ngày đầu tiên xuất hiện, trời lạnh như vậy còn mặc đồng phục, có lẽ là một hướng dẫn viên du lịch ban ngày ở khu danh lam thắng cảnh, tối ở khách sạn" bồi du ".
Long Nghị và Âu Dương Nhược nhìn nhau, trong mắt hai người đều xuất hiện sự nghi ngờ đối với cái tên" bồi du "này. Long Nghị ngẩng đầu hỏi giám đốc bảo vệ:" Ông quen tên bồi du này không? "Giám đốc bảo vệ lắc đầu:" Không quen. "Do dự một hồi, hắn lại nói:" Nhưng tôi biết hắn thuộc công ty du lịch nào. Công ty du lịch này có hợp tác với khách sạn của chúng tôi, họ đem ảnh của những nam thanh nữ tú đảm nhận bồi du này in trên quảng cáo, để ở trong phòng của khách sạn chúng tôi trước, khách vừa vào phòng là có thể nhìn thấy, nếu cần, chỉ cần gọi điện cho công ty du lịch, nói mình chọn người thứ mấy trên giấy quảng cáo làm bồi du là được. "
Long Nghị hỏi:" Vậy hắn làm việc ở công ty du lịch nào? "Giám đốc bảo vệ đóng cửa phòng bảo vệ nói:" Khách sạn chúng tôi có quan hệ hợp tác với họ, xin các anh đừng tiết lộ là tôi đã nói thông tin này với các anh, nếu không chức vụ này của tôi cũng không giữ được. "Long Nghị gật đầu nói:" Được. "Giảm đốc bảo vệ nói:" Hắn là hướng dẫn viên du lịch của công ty du lịch Quốc Hoa. "Long Nghị xoay người đi ra khỏi phòng bảo vệ:" Đi, đến công ty du lịch Quốc Hoa. "Ra khỏi khách sạn, gió lạnh thổi mạnh, người đi bộ rất ít, tiểu Tôn lái xem khá nhanh. 20 phút sau, xe cảnh sát đã lái đến cửa công ty du lịch Quốc Hoa.
Nhưng cửa lớn công ty đóng chặt, chỉ có phòng bảo vệ bên cạnh còn sáng đèn. Đại Lưu lên trước xem rồi nói:" Chắc là tan làm rồi. "Long Nghị đi vào cửa phòng bảo vệ, trong căn phòng nhỏ hẹp có một ông lão mặc đồ bảo vệ cũ đang nấu cơm trong bếp. Long Nghị nói:" Đại gia, ông chủ của các ông đâu? Chúng tôi đến từ cục công an, tìm ông chủ các ông có chút chuyện. "Ông bảo vệ ngạc nhiên, đứng lên nói:" Ông chủ đã tan làm về nhà rồi, tôi gọi điện cho cô ấy ngay. "Ông cầm lấy điện thoại trên bàn nói mấy câu.
Không bao lâu, một chiếc xe hơi màu đỏ dừng trước cửa công ty du lịch, từ trên ghế lái một người phụ nữ hơn 30 tuổi bước xuống, đeo kính, tóc ngắn, mang guốc cao, bộ dạng dứt khoát. Cô đánh giá Long Nghị trước, lại nhìn bọn người Âu Dương Nhược mặc đồng phục ở phía sau hắn nói" Các anh tìm tôi có việc gì? "Ông bảo vệ đứng bên cạnh nhẹ giọng nói với Long Nghị:" Cô ấy chính là bà chủ của chúng tôi. "
Long nghị nhìn cô, lấy điện thoại ra, mở hình gương mặt hướng dẫn viên du lịch nam được chụp lại trong camera ở khách sạn, hỏi" Chúng tôi muốn hỏi một chút, người này có phải hướng dẫn viên du lịch của công ty các người không? "Bà chủ cụp mắt, nhìn tấm ảnh, không trả lời mà hỏi ngược lại:" Các anh tìm cậu ấy có chuyện gì? "Long Nghị nói:" Trên chuyến xe lửa K7X8 đi ngang qua thành phố Khúc Giang đã xảy ra một vụ án mạng, thi thể của người bị hại bị ném ở trong nội cảnh thành phố Nam Châu dọc đường ray xe lửa, chúng tôi là cảnh sát của cục công an thành phố Nam Châu. Qua điều tra chúng tôi phát hiện, người trên tấm hình này, có liên quan rất lớn đến vụ án này. Chúng tôi phải mau chóng tìm được hắn. "
Bà chủ nói:" Hắn không phải nhân viên công ty chúng tôi, không liên quan gì đến công ty chúng tôi. "Âu Dương Nhược biết bà chủ này sợ liên lụy đến công ty mình, cho nên dứt khoát hỏi gì cũng không biết. Cô tiến lên trước một bước nói:" Nhưng từ trên tờ rơi quảng cáo các người để ở phòng khách sạn, đã thấy hình của hắn." "Cái đó.." người đàn bà do dự một chút nói "Hắn chỉ là hướng dẫn viên du lịch công ty chúng tôi mời từ bên ngoài, ngày thường không cần đi làm, chỉ có lúc khách gọi hắn, chúng tôi mới gọi điện thoại thông báo hắn đi khách."
Âu Dương Nhược không nhịn được hỏi thêm một câu: "Bất luận khách đưa ra yêu cầu gì, cũng phải đi sao? Bao gồm cả việc ở cùng?" "Cảnh sát, chuyện không có bằng chứng, xin đừng nói bừa. Chúng tôi là công ty du lịch chính quy, trước giờ tuân thủ luật kinh doanh, hướng dẫn viên du lịch bồi khách một ngày thu phí phục vụ là 600 đồng, công ty và hướng dẫn viên chia 5-5. Còn về việc hẹn ước riêng gì đó của khách và hướng dẫn viên, vậy thì không phải công ty có thể nắm được rồi."
Long Nghị quơ tay nói: "Cô đừng khẩn trương, chúng tôi không phải đến truy cứu chuyện công ty các người dung túng hướng dẫn viên tiến hành phục vụ bồi khách, chúng tôi chỉ điều tra manh mối liên quan đến vụ án mạng. Xin cô hãy nói tôi biết tên, địa chỉ và điện thoại liên hệ của hướng dẫn viên này, tình hình liên quan, tôi sẽ tìm hắn đối chiếu." Bà chủ suy nghĩ một lát, tìm bảo vệ lấy tờ giấy, viết hai hàng chữ trên đó, đưa cho Long Nghị: "Đều ở trên này."