Liệp Hung Kí - Nhạc Dũng

Chương 19: Vụ Án Giết Người Liên Hoàn




Thứ bảy, ngày 29/5, học xong tiết cuối, Lưu Tân Di ôm một chồng vở luyện tập, đi ra từ cổng trường Nhị Trung Nam Châu. Bây giờ cô ấy là học sinh lớp 12, theo quy định của trường, mỗi tuần chỉ có chiều thứ bảy có thể nghỉ nửa ngày, thời gian khác đều phải lên lớp. Cô ấy là học sinh nội trú, bầu không khí nặng nề trong trường cùng với hình thức quản lí phong tỏa một tuần, hôm nay cuối cùng cũng có thể ra hít thở bầu không khí trong lành rồi.
Cô đi đến trạm xe bus trước cổng trường, ngồi chuyến xe chạy về hướng nhà cô. Thời tiết hơi nóng bức, cô cảm thấy hơi khát, nên đã mở chai nước suối trong tay, đang muốn uống, đột nhiên bạn nam ngồi bên cạnh cô phát ra một tiếng kêu "Á", tiếp đó đưa tay ra, hất rơi chai nước trong tay cô xuống đất.
Lưu Tâm Di giật mình, lúc quay đầu nhìn, mới phát hiện bạn ngồi bên cạnh hất tung chai nước của cô lại là bạn cùng lớp với cô, Kiều Kiến. "Kiều Kiến, cậu làm gì vậy?" Cô tưởng là đối phương đang đùa, nên tức giận trừng cậu một cái. Kiều Kiến không trả lời, lại rụt đầu rụt cổ trốn ở nơi mát mẻ mà ánh sáng không chiếu vào được, hai mắt đầy sợ hải nhìn vệt nước trên sàn, mặt trắng bệch, cả người run lên, trong cổ họng phát ra tiếng ực ực, nhưng lại nói không nên lời.
Lưu Tâm Di bất giác cảm thấy kì lạ, đưa tay sờ trán của cậu, cảm thấy hơi phát sót, hỏi: "Kiều Kiến, có phải cậu bệnh rồi không?" "Không.. không có, tớ không bệnh.." Kiều Kiến đẩy tay cô ra, khó khăn lắm mới phát ra mấy chữ từ trong cổ họng. Qua một lúc, cậu đột nhiên mềm nhũn trên ghế ngồi, ngáp liên tục, nước mắt nước mũi đều chảy ra. Lưu Tâm Di cả kinh, người anh trai biệt hiệu tên Lưu Hắc Sấu của cô lúc lên cơn nghiện ở nhà, chính là bộ dạng bán sống bán chết này, chẳng lẽ Kiều Kiến cũng..
Cô ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, từ trong danh bạ lục ra số điện thoại nhà của Kiều Kiến, gọi qua, người nghe máy là mẹ cậu. Lưu Tâm Di quen mẹ của Kiều Kiến tên Kiều Minh Hà. Trong điện thoại cô nói: "Dì Kiều, con là bạn học của Kiều Kiến tên Lưu Tâm Di, bây giờ ngồi cùng xe bus về nhà với Kiều Kiến. Kiều Kiến trông giống như bị bệnh rồi, dì có thể đến trạm xe bus đón cậu ấy không?"
Kiều Minh Hà nghe xong cảm thấy sốt ruột, vội nói: "Được được. Cảm ơn con nhé, Tâm Di." Nhà của Lưu Tâm Di ở gần công viên Hồng Kì, gần hơn mấy trạm so với Kiều Kiến, nhưng vì chăm sóc Kiều Kiến, cô đến nhà rồi cũng không xuống xe, ngồi thêm mấy trạm, lúc sắp đến nhà Kiều Kiến, mới đỡ cậu xuống xe. Kiều Kiến lúc này toàn thân vô lực, ngay cả đi đường cũng khó khăn.
May thay mẹ của cậu Kiều Minh hà đang đứng bên trạm chờ họ. Kiều Minh Hà đưa tay đón lấy con trai, lo lắng hỏi: "Tiểu Kiến, con sao vậy?" Kiều Kiến mắt miệng lệch sang một bên, toàn thân co rút, nghiến răng ken két, hoàn toàn không có phản ứng với câu hỏi của bà. Kiều Minh Hà gấp đến khóc. Lưu Tâm Di cũng không lo được nhiều nữa, hỏi thẳng: "Dì Kiều, Kiều Kiến có phải hút ma túy rồi không? Lúc anh con lên cơn nghiện, chính là bộ dạng này." Kiều Minh Ha ngây người nói: "Hút ma túy? Không có, Kiều Kiến nhà chúng tôi rất ngoan, không bao giờ đụng mấy thứ đó."
Lưu Tâm Di mới thả lỏng một hơi nói: "Vậy thì tốt, vậy dì mau đưa cậu ấy đến bệnh viện khám đi." Kiều Minh Hà giờ mới như vừa tỉnh lại, cũng không lo được việc cảm ơn Lưu Tâm Di, vội cõng con trai lên, chui vào một chiếc taxi, đi về hướng bệnh viện. Tài xế taxi cũng là một người nhiệt tình, vừa thấy lên xe là một bệnh nhân cần cấp cứu, đạp ga, vượt liền hai đèn đỏ, xe chạy rất nhanh. Đến nửa đường, Kiều Kiến đột nhiên trở nên nóng nảy bất an, trước tiên là đạp loạn ghế sau của xe taxi, sau đó trong cổ phát ra tiếng gầm giống như chó điên sau khi bị chọc giận, đột nhiên bổ lên, bắt lấy song sắt phía sau tài xế, nhe răng nghiến lợi, dùng sức cắn gậm.
Kiều Mình Hà vội kéo lấy cậu, hỏi: "Tiểu Kiến, có phải thời gian trước con đến chỗ bác sĩ nha khoa thay răng, cảm thấy răng không khỏe không? Tiểu Kiến, con rốt cuộc sao vậy? Con đừng dọa mẹ!" Kiều Kiến nghe thấy lời của bà, đột nhiên xoay đầu lại, liếm cái môi khô ráp, ngây người nhìn bà. Kiều Minh Hà hỏi: "Có phải con muốn uống nước không?" bà vội bảo tài xế dừng xe, chạy vào trong cửa hàng nhỏ bên đường mua chai nước suối, về lại trong xe, mở nắp, đang muốn đút cho con trai uống, Kiều Kiến thấy nước, trên mặt đột nhiên lộ ra biểu cảm vô cùng sợ hãi, quơ tay, đánh đỗ chai nước suối, giống như bị chọc giận, điên cuồng bổ về phía mẹ mình, há to miệng, cắn lên mặt bà.
Kiều Minh Hà theo bản năng ngẩng đầu ra sau tránh né, Kiều Kiến không cắn trúng mặt bà, lại cắn lên vai trái của bà, cả áo lẫn thịt bị cắn ra một miếng lớn, máu tươi lập tức chảy ra, nhuốm đỏ áo của cô. Kiều Minh Hà kêu lên thảm thiết, xém chút nữa đau đến ngất đi. Kiều Kiến ngửi thấy mùi máu tánh, trong mắt bắn ra ánh sáng màu xanh rợn người, giống như một con chó điên, lần nữa bổ nhào về phía mẹ mình. Kiều Minh Hà không ngờ một đứa con ngoan ngoãn, lại đột nhiên biến thành như vậy, bất giác ngây người ra.
Thấy bà lại sắp bị Kiều Kiến cắn trúng, tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thấy, vội đạp thắng, quát thẳng vào bà: "Mau xuống xe!" Kiều Minh Hà mới tỉnh lại, vội chạy xuống xe. Tài xế lại hô: "Đóng cửa xe!" Kiều Minh Hà bùm một tiếng, đóng cửa xe lại, nhốt Kiều Kiến ở trong xe, Kiều Kiến nóng nảy vỗ cửa xe mấy cái, đột nhiên quay đầu, há cái miệng đầy máu tươi, bổ về phía tài xế. Tuy xung quanh vị trí ghế lái có lắp rào phòng hộ, nhưng tài xế vẫn giật mình, vội kéo thắng xe, khóa cửa xe lại. Kiều Kiến bị nhốt trong xe, dùng sức đập cửa kính. Tài xế kinh hồn bạc vía, hỏi Kiều Minh Hà: "Em gái, con em bị sao vậy?" "Tôi.. tôi cũng không biết sao nó lại thành như vậy.." Kiều Minh Hà vừa đau lòng vừa vội, nhìn con trai giống như phát điên trong xe, khóc to. Tài xế thở dài, mau chóng lấy điện thoại ra gọi cấp cứu. Gọi xong nghĩ lại, đứaa bé này bây giờ gặp người là cắn, có lẽ bác sĩ đến cũng không đối phó được nó, do đó lại gọi báo cảnh sát. Mấy phút sau, xe cấp cứu gần bệnh viện chạy đến, từ trên xe một bác sĩ và một y tá xuống.
2 người vừa mở cửa xe, Kiều Kiến từ trong xe nhảy ra, bác sĩ, y tá đều thất kinh, may thay lúc này sở trưởng sở cảnh sát thành Tây lão Châu dẫn hai cảnh sát dân phòng đến, 3 cảnh sát lên trước kẹp lấy Kiều Kiến, y tá lên trước tiêm một liều an thần cho cậu, Kiều Kiến mới xem như yên tĩnh lại.
Bác sĩ nữ lên trước kiểm tra, lại nghe Kiều Minh Hà nói về triệu chứng của bệnh nhân, nhíu mày nói: "Từ triệu chứng của cậu ấy xem ra, rất có thể là bệnh dại phát tác. Tình hình cụ thể, sau khi đến bệnh viện kiểm tra, mới có thể xác định." Lão Châu giúp y tá đưa Kiều Kiến lên xe cấp cứu, Kiều Minh Hà cũng ngồi lên. Lão Châu nói với một cảnh sát trẻ: "Cậu cũng đi theo xem thử, có tình hình gì, lập tức báo với tôi." Sáng sớm ngày thứ hai, lão Châu vừa ngủ dậy, cảnh sát trẻ này đã gọi điện cho ông: "Châu sở, đứa bé Kiều Kiến hôm qua đưa đến bện viện, đã chết rồi, bác sĩ xác nhận cậu ấy chết do bệnh dại.. người mẹ tội nghiệp, haizz, nhà họ là gia đình đơn thân, một mình bà mẹ nuôi nó lớn như vậy, không ngờ.." lão Châu cũng thở dài một tiếng, không nói gì.
8 giờ sáng, lão Châu mua hai cọng bánh quẩy ở quán ăn sáng bên đường, lái xe đi làm. Vừa đến trước cửa sở cảnh sát, còn chưa kịp đậu xe, đã nghe thấy trong cửa lớn truyền đến tiếng ồn ào, mấy cảnh sát dân phòng khiên một thanh niên chạy ra, nhìn thấy xe của ông, vội bảo: "Châu sở, ông đến đúng lúc lắm, mượn xe ông." Mấy người khiên cậu ta lên xe lão Châu. Lão Châu quay đầu nhìn, thanh niên bị khiên lên xe ông, là một cảnh sát hỗ trợ tên Phùng Hải trong sở của họ.
Ông nhíu mày hỏi: "Cậu ấy sao vậy?" Một cảnh sát dân phòng nói: "Cũng không biết thằng nhóc này bị bệnh gì, sáng sớm đi làm, đã có chút không bình thường, lúc nãy tôi lấy ly nước ra uống, cậu ta đột nhiên xông lên lật đổ ly nước của tôi xuống đất, sau đó tự mình cũng ngã xuống đất, trong miệng không ngừng sủi bọt mép, tay chân không ngừng co rút, ngay cả miệng và mắt cũng lệch rồi. Phải mau đưa cậu ấy đến bệnh viện xem thử."
Lão Châu nhìn kĩ, mới phát hiện triệu chứng của Phùng Hải rất giống với học sinh hôm qua, bất giác trong lòng thắt lại, hỏi: "Cậu ấy có cắn các cậu không?" Cảnh sát dân phòng lắc đầu: "Cái này thì không." Trái tim của lão Châu vẫn dâng lên nói: "Chúng ta lập tức đưa cậu ấy lên bệnh viện, 2 người các cậu lên đây, ngồi phía sau trông chừng cậu ta, đừng để cậu ta cắn người." Hai cảnh sát dân phòng chui vào trong xe. Lão Châu đánh bàn lái, lái xe đến bệnh viện.
Trên đường, may mà Phùng Hải không nổi điên cắn người như cậu học sinh hôm qua, chỉ là không kiềm chế được đi vệ sinh, đái mấy lần trên xe ông. Đến bệnh viện, bác sĩ đẩy Phùng Hải vào phòng cấp cứu, qua một hồi lâu, một bác sĩ tóc bạc phơ đi ra, nói với lão Châu: "Mau thông báo người nhà cậu ấy đến đi." Trong lòng lão Châu cảm thấy không ổn, vừa gật đầu, vừa hỏi: "Cậu ấy sao rồi?" Bác sĩ nhìn ông nói: "Ông là người gì của anh ta?" lão Châu nói: "Tôi là cấp trên của cậu ấy."
Bác sĩ nói: "Cậu ta như vậy, rất rõ ràng là triệu chứng của bệnh dại. Bệnh viện chúng tôi 0 giờ sáng nay mới chết một bệnh nhân bệnh dại phát tác, cậu bảo người nhà cậu ta chuẩn bị tâm lí." Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của bác sĩ, lão Châu không nhịn được dậm chân nói: "Thật là mẹ nó gặp quỷ rồi! Khu thành Tây chúng ta nhiều năm rồi không có bệnh dại, sao một chốc lại nhảy ra mấy người bị bệnh dại, ngay cả người trong sở cảnh sát chúng ta cũng trúng chiêu. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ nhất định phải đem toàn bộ chó mèo khu thành Tây chúng ta giết hết không chừa con nào sao?"