Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 13: Người đến người đi




Edit: Nhung Trầm

Nguồn: banlong.us

Ba ngày nhìn như rất dài, có thể làm được rất nhiều việc. Nhưng thực tế cũng chẳng có bao nhiêu thời gian hoàn toàn thuộc về mình. Lưu Niên muốn tranh thủ thời gian ba ngày này để cùng Diệp Từ bồi dưỡng tình cảm, đáng tiếc là ngoại trừ hơn mười giờ đầu hai người được ở riêng với nhau, còn năm mươi, sáu mươi giờ còn lại, phòng giam lúc nào cũng náo nhiệt y như chợ bán thức ăn.

Thiên Thiên Hướng Thượng, Sáng Thế Kỷ, cùng với các hảo hữu của cả hai dồn dập đến phòng giam thăm hai người. Đương nhiên là khi họ phát hiện ra hai người được giam chung một phòng, thì đều cùng thở ra một hơi lạ lùng. Lưu Niên và Diệp Từ đều nhìn thấy rõ ràng ánh mắt hóng chuyện của cả đám sáng lên.

Vì nhà giam của Anh Hùng Thành không có quy định hạn chế người thăm, nên người chơi chỉ cần giao một kim tệ là có thể vào tham quan. Quy định như thế đem đến rất nhiều người chơi không biết ở đâu vây đến xem. Bọn họ cùng với Thiên Thiên Hướng Thượng, Sáng Thế Kỷ, hảo hữu, thành viên, người trung gian, tới dồn dập, hướng ánh mắt tiếc hận và tinh thần hóng chuyện cao độ đối với hai người trong trại giam.

Ôm ý nghĩ rằng cao thủ đỉnh cấp ở trong nhà giam thì không khác gì con cọp giấy, không ít người chơi lớn gan đùa giỡn với hai vị đại thần đang gặp bất trắc. Chỉ có điều, hoàn toàn không hề được đáp lại.

Công Tử U ngồi ở góc bên trái phòng giam, Lưu Niên ngồi ở góc bên phải, hai người dường như có quy ước, cả hai đều cùng đưa lưng về phía cửa phòng giam, quay mặt vào tường, toàn tâm toàn ý hối lỗi, cho dù bất cứ người chơi nào lên tiếng đùa giỡn đều bị lờ đi.

Thỉnh thoảng có vài tên không có mắt, nói những chuyện có chút quá đáng, sẽ gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Công Tử U hoặc Lưu Niên. Ánh mắt lạnh như băng này dường như đang uy hiếp trắng trợn rằng "Ngươi cứ đắc ý đi, khi nào ta ra khỏi đây, thì lúc đó ngươi muốn khóc cũng không kịp."

Mỗi khi có người chơi nhận được ánh mắt này, đều sẽ vuốt mũi lặng yên rời khỏi đội ngũ đang vây xem. Đùa à, cho dù bây giờ hai người đang bị giam, Lưu Niên và Công Tử U chỉ như con cọp không răng, nhưng dù sao cọp vẫn là cọp à, thêm nữa bọn họ cũng không phải bị giam cả đời, nếu như thật sự làm họ tức giận, thì người ăn quả đắng nhất định là chính mình.

Ngoại trừ những người này ra, còn có một số người khá đặc biệt đến thăm nuôi.

Đầu tiên là Thu Thủy Bất Nhiễm Bụi Trần, người đang bị Bắc Bộ Đại Lục truy nã cùng với Diệp Từ, vừa nghe tin Thu Thủy Bất Nhiễm Bụi Trần liền chạy tới trại giam, chân thành an ủi Công Tử U.

"Công Tử U à, cô có thể ra ngoài tù nhanh một chút được không, cố gắng treo máy nha!"

"Công Tử U à, cô phải cố gắng bảo vệ thân thể nha, tuyệt đối đừng để bị giết nha!"

Thu Thủy Bất Nhiễm Bụi Trần vừa vào phòng giam liền phát hiện Lưu Niên đang ở cùng một phòng giam với Công Tử U, lập tức cảnh giác, quay về phía Công Tử U lải nhải lẩm lẩm, tình cảm thắm thiết không lời nào có thể tả được. Hiển nhiên là sự xuất hiện của hắn làm Lưu Niên khó chịu một phen. Tuy rằng từ đầu đến cuối anh không hề nói gì, chỉ lẳng lặng đứng cách xa Thu Thủy Bất Nhiễm Hồng Trần quan sát - dường như Công Tử U quen rất thân với thanh niên này. Vẻ mặt Lưu Niên không chút biến hóa, nhưng Thu Thủy Bất Nhiễm Bụi Trần có thể cảm giác được hàng ngàn mũi tên đang hướng về người hắn, không cần tốn công sức biến hắn thành con nhím.

Đáng Tiếc Thu Thủy Bất Nhiễm Hồng Trần vốn không tim không phổi, hoàn toàn không hề ý thức được ánh mắt thù địch trần trụi của Lưu Niên, thậm chí còn ngồi xuống tiếp tục nói chuyện với Diệp Từ.

Diệp Từ bị hắn ta làm phiền, cuối cùng không chịu nổi mở miệng " Rốt cuộc là ngươi muốn ta ra tù sớm làm gì hả?"

"Haizza, cô không biết đâu, bây giờ cô đang ở trong ngục, tất cả mục tiêu cùa Bắc Bộ Đại Lục đều tập trung lên người tôi. Thật sự là đáng ghét mà, nếu như cô ở ngoài, ít ra cũng có thể chia sẻ giúp tôi một chút." Thu Thủy Bất Nhiễm Bụi Trần cười vô cùng vô lại, khiến Diệp Từ chỉ muốn cho hắn một đấm để hắn không còn cười nổi nữa"."

Cuối cùng, Thu Thủy Bất Nhiễm Bụi Trần bị Diệp Từ và ánh mắt lạnh lùng của Lưu Niên xua đuổi, "lưu luyến không dứt" rời khỏi đại lao, bắt đầu cuộc hành trình trốn chạy của mình.

Tiếp theo là đến Diệp Nam Thiên.

Điều làm Diệp Từ kì quái là tại sao Tả Hiểu Lan không cùng tới. Bình thường hai người bọn họ ở trong game luôn tương thân tương ái, dính liền với nhau, bây giờ lại tách rời nhau ra khiến Diệp Từ cảm thấy khó hiểu.

"Cha, tại sao cha lại đến đây?" Diệp Từ vừa thấy cha đến liền chủ động đứng dậy tiếp đón, Lưu Niên vốn tưởng ông chỉ là một người chơi bình thường đến thăm nên không chú ý, ai dè nghe thấy cách xưng hô của Diệp Từ, xém chút nữa bị sặc.

Anh vội vã đứng lên, cách Diệp Nam Thiên không xa cũng không gần, hướng về Diệp Nam Thiên, lễ phép gật đầu chào hỏi "Con chào bác."

Đáng tiếc, Lưu Niên một lòng muốn lấy lòng, còn Diệp Nam Thiên chỉ một lòng muốn phá đám, nên hiển nhiên lời chào hỏi này hoàn toàn không có kết quả tốt đẹp. Diệp Nam Thiên lạnh lùng nhìn Lưu Niên, cả người đều viết lên một chữ "Chán ghét".

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lưu Niên. Không phải vì Lưu Niên tự tin là mình sẽ được cha mẹ cô yêu mến, mà là vì anh không ngờ là cha mẹ Công Tử U cũng cùng chơi game. Anh nhớ tới sự kiện ở diễn đàn, trong lòng hiểu được biểu cảm căm ghét của Diệp Nam Thiên, đồng thời cũng cảm thán đến tương lai u ám truân chuyên phía trước.

Nếu Diệp Nam Thiên đã ghét mình, anh cũng không muốn ông ghét thêm, chỉ lễ phép chào hỏi, sau đó mỉm cười lẳng lặng đứng một bên, hoàn toàn đúng mực nhưng cũng không tỏ ý lùi bước. Điều này làm Diệp Nam Thiên khá kinh ngạc, người này không xem sắc mặt của mình, rõ ràng là rất tự tin vào bản thân. Tuy nhiên điều này cũng không làm thay đổi ánh mắt căm ghét của Diệp Nam Thiên đối với Lưu Niên.

Tự tin, nói thì đơn giản. Nhưng để làm được đến nơi đến chốn, không phải là một chuyện dễ dàng.

Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng sắc mặt Diệp Nam Thiên lại càng thêm khó coi, miệng không chút lưu tình chửi bóng chửi gió"Bây giờ con đắc ý, thích chí lắm chứ gì! Lại còn trợn mắt không chút lưu tình đập chết tên lưu manh cắc ké."

"Đàn ông con trai quan trọng nhất là ý thức trách nhiệm, không phải là diện mạo. Cho dù có diện mạo như hoa như ngọc thì sao, cuối cùng cũng sẽ hoa tàn liễu héo mà thôi, quan trọng nhất vẫn là ý thức trách nhiệm!"

"Trong phòng giam nhất định không thể làm những chuyện không nên làm. Cha muốn hỏi NPC xem thử có thể đổi cho con một phòng giam khác không. Con gái quan trọng nhất là danh tiết, sao có thể tùy tiện để nam nữ độc thân ở chung một phòng được?"

"Con còn nhỏ, không nên nóng vội. Con gái ta xinh đẹp giỏi giang thế này, sợ gì mà không kiếm được người..."

....

Diệp Nam Thiên lải nhải chửi gió mắng trăng, lại đem tình yêu thương vô hạn của mình đề cao lên. Đầu Diệp Từ đầy hắc tuyến. Tuy rằng cô đã biết là những bức ảnh trên diễn đàn đã lọt vào tai cha mẹ rồi. Nhưng ngoại trừ bữa ăn sáng hôm đó, những lúc khác người nhà hoàn toàn không nhắc đến. Khiến Diệp Từ tưởng rằng cả nhà quên hết rồi, ai dè Diệp Nam Thiên vẫn còn ghi hận trong lòng.

Nhìn dáng vẻ hung tợn trừng mắt đối với Lưu Niên, Diệp Từ có cảm giác quái quái. Một mặt rất vui vẻ vì có cha ra mặt giúp mình, một mặt lại cảm thấy chuyện này có chút không thỏa đáng, dù sao chuyện này cũng không hẳn là do Lưu Niên. Cô xoắn xuýt, không dám quay đầu nhìn anh.

Diệp Nam Thiên hùng hổ đứng bên ngoài phòng giam nói nữa tiếng đồng hồ, cuối cùng bị ngục tốt đuổi đi. Nếu không phải mỗi người chỉ có thể thăm tù nhân một lần, phỏng chừng ngày nào ông cũng đến đây mãnh liệt thể hiện sự bất mãn đối với Lưu Niên. Chỉ là, đến tận khi Diệp Nam Thiên rời đi, Lưu Niên vẫn trong tư thái ung dung đứng đó, khiêm tốn cười, thỉnh thoảng gật đầu, tựa hồ như vô cùng tâm đắc những lời của Diệp Nam Thiên, không hề giải thích, cũng không hề tức giận, khiến cho Diệp Nam Thiên hết sức khó chịu, hung hăng nhìn Lưu Niên, rồi thở phì phò bỏ đi.

Diệp Nam Thiên đi rồi, lại đến phiên Tả Hiểu Lan thong thả đi tới.

Nhưng thái độ của bà lại hoàn toàn trái ngược với Diệp Nam Thiên, bà đối với việc sống chết của con gái hoàn toàn không hề có hứng thú, chỉ đặt sự chú ý lên người Lưu Niên.

Bà chào hỏi Lưu Niên, sau đó cười híp mắt đánh giá từ trên xuống dưới, vừa nói chuyện, vừa đưa tay sờ sờ tóc Lưu Niên, sờ da thịt, cơ bắp, ngực của Lưu Niên, khiến cho Diệp Từ trợn mắt há mồm, mấy lần tính lên tiếng ngăn cản hành động hoang đường của mẹ mình.

Đối với việc này, Lưu Niên hoàn toàn không hề tỏ ra khó chịu hay tránh né. Anh thậm chí còn cười híp mắt, trả lời từng câu hỏi của Tả Hiểu Lan đến nơi đến chốn, cố gắng làm cho Tả Hiểu Lan hài lòng từng chút một. Sau một khoảng thời gian người đưa ta đẩy, Tả Hiểu Lan với Lưu Niên y như một đôi chị em kết nghĩa, quan hệ tốt đến mức khiến con ngươi Diệp Từ xém chút rớt ra. Đến khi ngục tốt trại giam sốt ruột giục Tả Hiểu Lan rời đi, bà còn quay đầu lại mời Lưu Niên đến làm khách tại cửa hàng của bà ở Hồng Hồ Thành. Lưu Niên cũng đảm bảo nhất định sẽ tìm cách đổi thân phận để thực hiện lời mời của bà.

Trong phòng giam cuối cùng chỉ còn lại hai người, Diệp Từ nhìn nụ cười híp mắt của Lưu Niên, thật sự không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với khuôn mặt cười như phật Di Lặc kia, chỉ có thể đứng tại chỗ nắm tóc, lúng túng nói "Lời cha mẹ tôi nói anh không cần để tròng, bọn họ ngày thường rất bình dị..."

Lưu Niên làm sao lại không hiểu ý Diệp Từ được, anh chỉ vểnh vệnh khóe miệng, không nhận ra đang cười hay không, nhàn nhạt cắt ngang lời Diệp Từ "Họ đều có chút ý tứ, thật sự rất tốt."

Đầu Diệp Từ lại tràn đầy hắc tuyến.