Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 39-2: Chấp niệm (2)




Edit: Duyên

Lúc này Diệp Từ mới nhớ đến một sự việc trong thời gian này, có lẽ vì quá muốn hoàn thành nhiệm vụ, mà cô đã không để ý tới vấn đề này. Trong lòng không khỏi trầm xuống, thở dài một hơi, lúc này coi như có thể liên lạc với Cao Phát, chỉ sợ người ta cũng đã đi ngủ rồi. Theo Diệp Từ biết, người này tuyệt đối là có tiêu chuẩn tốt, mỗi ngày đúng giờ, tám giờ rưỡi sáng login, mười hai giờ trưa logout ăn cơm, một giờ trở lại online, sáu giờ tối logout, tám giờ login, mười một giờ logout đi ngủ. Mỗi ngày cứ như thế, cho tới bây giờ không có ngày nào không dựa theo cái tiêu chuẩn này mà làm hết.

Lúc ấy, khi Bạch Mạch nói chuyện với Diệp Từ, hai người bọn họ đều cảm thấy kỳ thật Cao Phát là một người mắc bệnh chứng bắt buộc, nếu không ai có thể đắn đo thời gian như thế? Thậm chí đến đúng giờ một phút cũng không sai, thật sự rất đáng sợ.

Bây giờ thật đúng là rất khó tìm người, trừ bọn họ ra những thứ này bởi vì sự việc này đặc biệt nên không thể logout giống như người bên ngoài, kỳ thật đa số người chơi đều khá coi trọng kết hợp lao động nhàn hạ như vậy. Hơn nữa toàn bộ tin tức trò chơi được đưa ra nhiều năm, mọi người đều biết, coi như dinh dưỡng dịch thể có thể bổ sung dinh dưỡng nhất định cho cơ thể người, trong khi chơi game có thể cung cấp đảm bảo người chơi có thể nghỉ ngơi, nhưng so ra thì kém với giấc ngủ và ăn uống thật sự, vì vậy, nếu không phải muốn hoàn thành nhiệm vụ nào đó mà cần tới dịch thể dinh dưỡng để kéo dài thời gian thì đa số người chơi đều đúng giờ logout để ăn cơm, đi ngủ.

“Được rồi, chúng ta đi xuống dọn dẹp một chút đi, đợi đến ngày mai hỏi lại đi.” Mặc dù Diệp Từ có chút không cam long, có điều, ở thời điểm này, cũng chỉ có thể buông tha nó. Đột nhiên, cô nhớ tới một vấn đề: “Anh không logout đi ngủ sao?”

“Không, tôi ở với em..”

“Kỳ thật cũng không có chuyện gì..”

“Thời gian của em có hạn, phó bản này cũng không biết còn bao nhiêu, sức của hai người lớn hơn một người mà. Vì vậy, lúc chiều ăn cơm tôi đã cài đặt dịch thể dinh dưỡng rồi.” Nói tới đây, Lưu Niên ngẩng đầu nhìn Diệp Từ cười, rồi nói tiếp, chỉ là lời này có chút nửa thật nửa giả, khiến người ta không biết có nên tin tưởng hay không: “Tôi sạch túi cũng không phải vì em, cũng là vì bản thân tôi, nhưng tôi rất hứng thú với phó bản này, tôi không bỏ được thì sao lại rời đi.”

Diệp Từ nhìn thẳng vào mặt Lưu Niên, đột nhiên cô lại không biết nên lấy vẻ mặt nào để đối mặt với anh.

Lưu Niên biết rõ Diệp Từ khi nghe xong lời này sẽ cảm thấy không được tự nhiên, vì vậy anh cũng không có tiếp tục cái đề tài (hại não) này nữa, mà là vô cùng quan tâm chuyển chủ đề: “Kỳ thật, cũng không phải là không có người chơi công trình học Địa Tinh.”

“Hả?” Rõ ràng, khi Lưu Niên nói đã lập tức dời lực chú ý của Diệp Từ, cô cũng không có xoắn xuýt cái vấn đề khi nãy nữa mà dời lực chú ý tới tin tức Lưu Niên vừa nói: “Anh còn biết người nào chơi công trình học Địa Tinh.”

“Không tính là biết, một người chơi trong công hội biết, người chơi kia hình như đang online, tôi tìm cô ấy hỏi một chút.” Lưu Niên không có ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh không có sóng, nghe không thấy tâm tình của anh có chút phập phồng nào.

“Như thế được không, quấy rầy người ta không tốt lắm đâu.” Mặc dù Lưu Niên nói để cho Diệp Từ có chút hy vọng, nhưng là, rất nhanh lý trí của cô liền bóp tắt cái hy vọng này. “Chúng ta đợi đến ngày mai rồi hỏi.”

Lưu Niên nghe Diệp Từ nói như thế, khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Công Tử U cách đó không xa, giương mắt nhìn: “Tôi cảm thấy, nếu như bây giờ không biết rõ vấn đề này, cô hình như thấy tiếc lắm hả.”

“Cũng có một chút. Chẳng qua, không có sao hết, cuộc đời chính là muốn chịu được cô đơn lạnh lẽo, chịu đựng tiếc nuối.” Tâm tư của mình có thể bị Lưu Niên nhìn thấu, cái này khiến Diệp Từ rất kinh ngạc, chẳng qua cô cũng không có tức giận. Ở thời điểm này, ở cái nơi này, kỳ thật cũng không có cái gì đáng giá để phòng bị.

Có lẽ ở chung với anh cũng chỉ có mấy ngày này, khi phó bản này làm xong, hai người sẽ là hai đường song song, đều tự trở lại khuôn khổ vốn có của mình, cuối cùng sẽ không có giao điểm. Cho đến lúc đó, bọn họ vẫn là kẻ thù, là đối thủ.
Mọi thứ cũng sẽ không có cái gì thay đổi.

Người sống cả đời, có thể có cơ hội để kẻ thù biến thành đồng đội hoặc là bạn bè, đây cũng là một chuyện may mắn. Vì vậy, Diệp Từ cảm thấy cô nên quý trọng cái may mắn này, mà không phải vì chuyện không cần thiết rồi tức giận.
Lưu Niên có thể nhìn thấu Diệp Từ, cũng đơn giản giống như Diệp Từ có thể hiểu Lưu Niên đó chính là đạo lý bình thường. Bởi vì trên đời này, người hiểu rõ mình nhất kỳ thật là đối thủ của mình.