Ở trước mặt Nguyệt Thanh Khâu, Diệp Từ vẫn luôn giữ nguyên tư thế đó, biểu cảm trầm lặng như một pho tượng điêu khắc, giống như không còn sức sống nữa.Thậm chí khi nghe cậu báo cáo về kết quả điều tra sinh hoạt hằng ngày ngoài đời thật, lông mi của cô cũng không thèm run lấy một cái.
Nguyệt Thanh Khâu không thể không khâm phục sự bình tĩnh của cô gái này.
Cô tuyệt đối hiểu rõ được sinh hoạt hằng ngày của bản thân có quan hệ như thế nào, cô cũng hiểu được, một người chơi bị người khác theo dõi sinh hoạt hàng ngày của mình có ý nghĩa như thế nào. Nhưng mà, cho dù là vậy, cô vẫn rất bình tĩnh, yên lặng như một giếng nước.
- Công Tử U, cô phải hiểu, nếu như tôi tra ra được sinh hoạt hằng ngày ngoài đời, điều đó chứng minh...
Nguyệt Thanh Khâu nói đến đây thì dừng một tý, sau đó mới chậm rãi nói tiếp, cậu ta dùng giọng điệu chẳng liên quan đến ai tiếp lời:
- Tôi cũng biết sinh hoạt ngoài đời của cô.
Diệp Từ liếc qua Nguyệt Thanh Khâu, cô đâu muốn biết suy nghĩ của cậu ta đâu. Nếu như cô nhớ không sai, mặc dù Nguyệt Thanh Khâu có bản tính của nhà buôn nhưng hắn đúng là một người có thể làm bạn được. Vì vậy, cô cũng không lo lắng cậu ta biết được con người ngoài đời thực của cô.
Chẳng qua cô chỉ giật giật khóe miệng, cười như không cười:
- Vậy thì sao?
Đúng, vậy thì sao?
Trong phút chốc Nguyệt Thanh Khâu vì vấn đề này mà im lặng, hắn ngẩn người, không biết trả lời Diệp Từ như thế nào nữa. Sau một thời gian hắn bất ngờ mới nói:
- Sao vậy, cô không ngạc nhiên chút nào sao?
- Có gì để ngạc nhiên?
Diệp Từ giống như không hề để tâm những câu nói này của Nguyệt Thanh Khâu, cô chỉ yên tĩnh kể lại một sự thật:
- Lần đầu tiên tôi nhờ cậy cậu thì đã nghĩ đến được ngày hôm nay rồi. Nếu tôi đã dám nhờ cậu, thì tất nhiên sẽ không sợ kết quả này.
Lời Diệp Từ khiến cho Nguyệt Thanh Khâu phải lau mắt mà nhìn, cô gái trước mặt này khác xa người cậu đã điều tra được trong tư liệu, giống như hai người khác nhau vậy. Hắn chỉ có thể ngẩn người mà nhìn cô.
- Sao vậy, tôi ở ngoài đời thực làm cậu thất vọng à?
Nguyệt Thanh Khâu quan sát Diệp Từ cẩn thận, xác thật là cô bình tĩnh, hắn hiểu toàn bộ lời của cô là thật thì mới thở một hơi dài, sau đó cười khổ, nói:
- Không phải là thất vọng, chẳng qua...
- Chẳng qua sao?
- Chẳng qua tôi cảm thấy con người trong game và ngoài đời thực giống như hai người khác nhau vậy.
- Cậu nói vậy là sao?
Diệp Từ nhướng lông mày:
- Không lẽ cậu điều tra sai người?
- Cô lại hoài nghi trình độ chuyên nghiệp của tôi?
Nguyệt Thanh Khâu lắc đầu, sau đó cậu cười cười, nói:
- Thật sự cô mới chỉ mười chín tuổi sao?
- Sao nào?
Diệp Từ cười nhạt, cô trả lời vấn đề của Nguyệt Thanh Khâu một cách trôi chảy:
- Chẳng lẽ cậu thấy tôi không giống người mười chín tuổi sao?
Đối với câu hỏi của Diệp Từ, hắn lắc đầu một cách chắc chắn:
- Không giống, không giống một chút nào. Từ lần đầu tiên tôi gặp cô, tôi biết rõ cách làm người cay độc của cô, người khôn khéo như vậy, tính cách như thế tuyệt đối đứa trẻ mười chín tuổi có được. Ít nhất phải 29 tuổi.
Diệp Từ bật cười ra tiếng, cô chống cằm nhìn Nguyệt Thanh Khâu. Cô đúng 29 tuổi sao? Tính cả thời gian của kiếp trước, cô không chỉ 29 tuổi thôi đâu, đúng ra là 30 tuổi tròn. Hơn nữa, cô đã sớm chết đi một lần rồi, cũng đã nhìn rõ được rất nhiều việc.
Cô thoải mái chuyển đề tài:
- Cậu đang bàn tán tuổi tác với tôi đấy à?
- Không đâu, tôi kể về việc chính là được rồi.
Nguyệt Thanh Khâu nhìn ra Diệp Từ không có hứng thú gì với đề tài này, hắn liền chuyển đề tài nói. Mà chủ đề hắn nói đến cũng là phần chính quan trọng:
- Ngươi làm cho cô và Bạch Mạch bị thương không chỉ mình Đổng Âm.
- Còn có Hà Tiêu nữa sao?
- Đúng vậy.
Diệp Từ nhíu mày, cô ngẫm nghĩ một lúc mới thở dài, nói:
- Nguyệt Thanh Khâu, thật ra tôi không hiểu được một vấn đề.
- Vấn đề gì?
- Tuy quan hệ của tôi và Thiên Sơn Tà Dương rất kém, nhưng vẫn chưa đến mức vạch mặt nhau, nhưng mà sao hắn lại muốn kéo lấy chuyện giữa tôi và Đổng Âm? Hay là vì Đổng Âm là bạn gái hắn?
Diệp Từ lắc đầu:
- Theo sự hiểu biết của tôi với Thiên Dương Tà Sơn, hắn sẽ không vì một người con gái mà làm việc không có ích cho bản thân. Mặc dù trong game tôi không muốn đụng chạm với hắn, nhưng chắc chắn hắn ta cũng hiểu, trong thời gian tiếp theo nếu không vạch mặt với tôi, thì hai bên vẫn có cơ hội hợp tác, nhưng tại sao bây giờ hắn lại đối phó với tôi?