"…..Bởi vì thái dương nàng độc nên vẫn chịu đựng sự tịch mịch vĩnh cửu, nó lại thường tưởng nhớ đến cửu thái dương kia, bọn chúng có phải đã lạc ở một nơi nào đó?nó cũng không biết được….hài tử, ngươi thay ta tìm ra cửu thái dương kia, ta biết có một thái dương đang ở nơi nào đó tại ám hắc đang sinh tồn, như quả tìm không thấy, ngươi nên sáng tạo ra nhất ngạ truyền thuyết khác."
Huyết Sát Chân Quân trước lúc chết, từng nói với Huyết Ma một câu như vậy. Nhưng mà, Huyết Ma tịnh không từng tìm thấy thái dương đã thất lạc, cũng không có sáng tạo thêm một truyền thuyết Huyết sát chân quân nữa. Tuy nhiên, cũng như Huyết Ma đã từng nói, là ông đã tạo ra một Hy Bình, mà tên nhi tử sáng tạo ra là một cái hữu biệt so với truyền thuyết của ông cũng với nghĩa phụ ông…..ông từng nói với Lạc Hùng đó là hạnh phúc.
Huyết Ma thời khắc đó cũng không thể khẳng định nhi tử ông sau này có đủ khả năng sáng tạo ra một truyền thuyết hạnh phúc. Nghe nói, nhi tử ông nổ tung thành chín thái dương, như vậy, có phải lại là chín cái thái dương bị bắn rơi như nghĩa phụ từng nói qua hay không? Ông cũng không thể khẳng định, ông chỉ biết, nghĩa phụ do thái dương chỉ dẫn, ứng với truyền nhân của Ngọc Xà môn, như bây giờ cuối cùng cũng tìm thấy rồi. Nhưng mà, một người phụ thân như ông lại đã đãnh mất đi một thái dương rồi…
Mà bất cứ thái dương nào đều vô pháp thây thế…….Nhi tử ông, cũng chính là cửu thái dương truyền thuyết của ông, có thể nắm giữ thứ ánh sáng trong bóng đêm câu đố chung của sinh mệnh ….Nhi tử ông, lại ở nơi đâu?
**************
Từ đêm tối đến bình minh, cũng chỉ là một cái chớp mắt thời gian….thế giới này, có vài quãng đường nhìn dường như rất xa vời, kì thật, cũng chỉ là độ dài tạm thời thôi.
Khi Hy Bình nổ tung là lần thứ hai bình minh sáng trong đêm tối, Bố Lỗ Tư đi dạo trong hoàng cung. Hắn ta đến hoàng cung lúc này, cực kì xảo hợp, hoàng thượng cũng từ bên ngoài quay về, nhưng một mực lại không tiếp kiến hắn. Hắn vô cùng kì quái, vì sao hoàng thượng đối với Ba Tư xử nữ như là không có một tí hứng thú? Hoặc là! Hoàng đế trung nguyên có nữ nhân quá nhiều, tịnh không thấy hoan hỉ gì việc hắn mang Ba Tư mĩ nữ tới nữa. Nghĩ đến hậu cung hoàng thượng, hắn lập tức nghĩ đến chủ nhân Hoàng Hy Bình của hắn.
Hắn đã từng kiến thức qua uy lực của chủ nhân. Hắn nghĩ, như quả để chủ nhân làm hoàng thượng, thì chủ nhân tuyệt đối có đủ tư cách để giữ nhiều nữ nhân như vậy, nhưng hoàng thượng hiện tại thì! Nói chân thật, Bố Lỗ Tư hắn so với hoàng thượng còn mạnh mẽ hơn, hắn đột nhiên hảo tưởng thấy chủ nhân hắn, nhưng đã nói chủ nhân phải tới Long thành, nơi đó rất xa so với kinh đô sương mù.
Hiện nay hắn bị truyền lệnh tiến nhập hậu cung, nghe nói hoàng hậu muốn triệu kiến hắn. Hắn vì được sủng ái mà lo sợ, vì sao hoàng thượng không triệu kiến hắn, ngược lại biến thành hoàng hậu chứ? Hắn không dám đối với hoàng hậu có bất cứ dò ngóng gì, mặc dù hoàng hậu là tuyệt thế mĩ nữ, nhưng nếu như mà hoàng hậu yêu cầu Bố Lỗ Tư cường hãn nói, hắc hắc, nói không phải là đi tong….Bố Lỗ Tư hắn phải giữ được tính mệnh để quay về Ba Tư a!
Hậu cung căn bản là không có khả năng tiến nhập, là địa phương nữ nhân của hoàng thượng ở. Bên trong có vài ngàn nữ nhân, trừ thái giám ở bên ngoài, không có tình huống đặc thù, tất cả đều không cho phép nam nhân tiến nhập.
Hắn ta nghĩ không thông, hoàng đế Trung Nguyên vì sao phải đêm nam nhân đi hoạn….Hắn thật lo sợ, sau khi tiến nhập, sau đó bước ra có còn là tiểu Bố Lỗ Tư cường hãn nữa hay không?
Hoàng cung Trung Nguyên thật lớn, so với Ba Tư phải lớn hơn rất nhiều lần…
Hắn bước chân vào hậu hoa viên, đột nhiên lạc đường, không biết được hậu cung ở tại nơi nào, do đó trong lòng hoảng sợ, Hậu hoa viên lớn như thế mà di chuyển, vòng vèo từ đông môn sang tây môn, chạy nhảy một phen cũng lại quay về hoa viên. Nơi này trời đông lạnh mà mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra, thấy gặp một vài cung nữ, đều kì quái nhìn hắn…..Hắn bản thân cũng biết mình kì quái, mũi cao, tóc vàng, mắt xanh, ở tại Trung Nguyên, hắn ta là một quái vật.
Hắn cuối cùng nghĩ là phải quay lại, nhưng con đường để quay lại tìm không thấy. Hoàng cung mặc dù đi qua rất nhiều, nhưng cũng giống như một mê lộ, hà huống là lúc thường là cấm địa không thể xuất nhập sao?
Thật sự không nên tự mình lại đây, nhưng hoàng hậu có phân phó để hắn tự đến. Mẹ nó, kì quái thật, có thứ cảm giác thâu tình. Nhưng đây là một mệnh lệnh rõ ràng, hắn có thể không suy nghĩ qua. Tuy hắn biết hắn là Bố Lỗ Tư cường hãn anh tuấn, cũng biết có rất nhiều Trung Nguyên nữ nhân vui vẻ với thứ quái vật là hắn, cũng nghĩ qua phải mang những nữ nhân Trung Nguyên đó áp đảo trên giường, nhưng hắn lại không nghĩ qua việc muốn áp đảo hoàng hậu a!
Hỏi đường thôi! Làm sao hỏi đây, khó biết phải hỏi tẩm cung hoàng hậu ở nói đâu? Cái đó phải bị chém đầu, hoàng hậu vì sao muốn là khó hắn? Hắn cũng không thấy qua nàng ta lần nào, cũng không có ý nghĩ trong lòng cưỡng gian nàng ta!
Lần này chết chắc rồi, hoàng hậu này nhất định mốn hảm hại hắn, không thì đã không để hắn tự mình đến đây, đợi lúc có ngườ hỏi ra phạm tội thế nào?
Nhưng hắn ở đây, cũng đâu có người hỏi a! Khó biết người ở đây biết hắn được hoàng hậu gọi lại hay không? Đúng, đúng là như vậy rồi, hắn ta là hoàng hậu truyền tới, bất cứ vấn để cũng không có, quang minh chính đại, tuyệt không phải thâu tình!
Tốt, lại tìm một người hỏi đường, câu hỏi Trung Nguyên hắn đã được tính toán qua rồi….Hắn di chuyển theo vòng cung, đột nhiên ở bên trong bụi hoa thấy thứ gì đó, đi gần tới xem, mẹ nó! Doạ chết người, thứ này là gì đây? Người chết sao?
Chỉ thấy toàn giống như là thi thể người nam mình trần nằm thẳng cẳng trong bụi hoa, khó biết có phải là bên dưới phong lưu quỷ không thành hay không?
Lại cẩn thận nhìn một lần nữa, hình dáng thi thể nam nhân đó thật trần trụi, cốt cách toàn thân tất cả đều lộ ra ngoài, còn sống lại giống như da bọc xương. Nhìn thân thể này tự hồ như rất cao, so với Bố Lỗ Tư hắn không thấp hơn, người Trung Nguyên có không nhiều những người có độ cao đó, đặc biệt là tiểu đệ bên dưới hán của thi thể nam nhân đó, thứ này mà đem so sánh với của Bố Lỗ Tư cường hãn hắn sao? Không biết là có phải gian phu hoàng hậu, bị hoàng thượng phát hiện ra, do đó bị ám sát mất tích ở nơi này không? Hoặc là, là thứ gia hoả này quấy rày thái giám, bị đám đàn bà cung nữ đói khát đó cưỡng bức mạnh mẽ đến bỏ mạng.
Trông hắn là người mạnh mẽ, đích xác là tinh khí mất hết vong mạng. Toàn thân trừ phía dưới là da bọc xương, chết xong lại bị ném vào trong bụi hoa. Thật con mẹ nó lại còn thẳng đứng trong bụi hoa.
Hắn lại nhìn vào khuôn mặt, đột nhiên chấn động, khuôn mặt này…..thế nào mà lại có điểm giống chủ nhân hắn? Tuy nhiên cũng lại da bọc xương, lại nhìn lên trên, rất giống chủ nhân Hoàng Hy Bình của hắn. Bất quá, so với chủ nhân lại xấu hơn nhiều, lại nhìn thử đã! Tiểu để của hắn, cũng rất giống với chủ nhân…..cũng là, trừ chủ nhân ra, lại còn có ai còn có thứ vũ khí mạnh bạo vậy sao?
A…..không tốt rồi, chủ nhân hắn, thần tượng của hắn, bất ngờ ở nơi hoàng cung này bị gian sát rồi, thật đau lòng. Hừm, không được, vô luận như thế nào đều phải mang thi thể chủ nhân li khai….
Hắn ta nhận định đây đúng là Hy Bình, nên muốn mang thi thể này bỏ đi, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi êm ái: "Bố Lỗ Tư, ngươi vì sao phải đạp lên những bông hoa này, bọn chúng có thù với ngươi sao? Ta để ngươi đến nơi này, là không phải là để ngươi tàn hại những cây hoa này."
Cơ thể hùng vĩ của Bố Lỗ Tư chấn động dữ dội, hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy là hoàng hậu diễm lệ cao quý, theo sát bên cạnh nàng ta là hai tú lệ cung nữ mười sáu mười bảy tuổi, hắn liền hấp tấp nói: "Thần Bố Lỗ Tư khấu kiến hoàng hậu!"
"To gan, thấy hoàng hậu lại còn không mau quỳ xuống hả?" Cung nữ đứng bên trái hoàng hậu quát.
Bố Lỗ Tư theo phản xạ định quỳ xuống, đột nhiên nghĩ đến chủ nhân của hắn ở sau, liền giữ thân thể đứng nguyên, hắn đáp: "Thưa không dám, đất nước chúng tôi không có kiểu lễ tiết như vậy, xin thứ cho ta vô pháp thi hành thứ lễ như vậy."
Hoàng hậu mỉm cười nói: "Hãy bỏ qua đi, kỳ thật hôm nay ta gọi ngươi đến, là muốn hỏi ngươi, ngươi lại đây đi! Ngươi đứng cách ta quá xa đó."
Bố Lỗ Tư đáp: "Hoàng hậu, ta có thể nghe được, người nói đi! Ta đang nghe!
Hoàng hậu nói: "Cũng tốt, để ta bước tới vài bước, ngươi là khách mà."
"Không, hoàng hậu, để thần bước lại!" Bố Lỗ Tư khẩn trương nói. Hắn biết rằng, với tầm nhìn hoàng hậu, như mà không chú ý, thì không thể phát hiện ra hoa viên có một thì thể đang nằm dài dưới bụi hoa. Hắn ở nơi hoa viên này đi lại cũng lâu mới phát giác được, người ở nơi đó qua đây cũng không thể phát giác. Hắn hiểu là đang đánh một ván bạc, đặt cược vào vận khí thi thể chủ nhân hắn….Vì chủ nhân đáng thương, bất ngờ bị đám nữ nhân gian dâm đến tinh khí hao cạn mà chết, mất đi một định mệnh phong lưu.
Bố Lỗ Tư đi đến trước mặt hoàng hậu, quả nhiên, hoàng hậu thật sự cũng không để ý, nhìn hắn rồi nói: "Thật có lỗi vô cùng, lại để người đến nơi này, kì thật đối với người mà nói, hoặc giả là rất bất tiện, nhưng mà, ta cũng không thuận tiện ra ngoài, sỡ dĩ đơn giản khiến người lại đây."
Trán Bố Lỗ Tư xuất hạn mồ hôi, nói: "hoàng hậu, ta….ta nghĩ nên sớm……li …….khai…."
Hắn, vốn tiếng Trung Nguyên của hắn căn bản không thông bao nhiêu, sợ hãi trỗi lên lại càng không thông.
Hoàng hậu đáp: "Ta muốn hỏi ngươi, hoàng thượng đã cũng những nữ tử Ba Tư ngươi mang lại đã hoan hảo qua chưa?"
"A?" Bố Lỗ Tư sợ hãi kêu to, hắn thế nào cũng không lường tính được hoàng hậu gọi hắn tới, chỉ là để hỏi một câu như vậy, hắn đáp: "Không có."
"Được rồi, ngươi có thể đi, trì hoãn lần nữa, khả năng ta vô pháp giúp ngươi giải thích."
"Ta…..ta có thể đi ư?" Bố Lỗ Tư không dám tin tưởng, hắn đem sự sống ra đánh liều một trận, nguyên lại chỉ để phủ nhận một sự kiện, lại bất ngờ phải nói chỉ có hai từ "không có". Nhưng hắn hiện tại lại không mong muốn đi nữa, bởi vì thi thể chủ nhân còn ở trong đám hoa. Bố Lỗ Tư hắn tuyệt không thể không quan tâm đến chủ nhân của mình.
"Hoàng hậu, ta muốn lưu lại nơi hoa viên này một lúc, có thể không?"
Hoàng hậu sớm đã quan sát hoa viên rộng lớn đó, theo đó mới đứng lại nơi mà Bố Lỗ Tư vừa mới đứng lại, nhãn tình lấp loáng, cười nói: "Như quả ngươi muốn chết ở nơi đó, thì cứ tiếp tục lưu lại đi."
"Ồ, không……ta rời khỏi nơi này!" Bố Lỗ Tư cũng không quản biết hay không biết đường đi, thấy lối ra đã mở, hắn trong lòng đau đớn nói: "chủ nhân, thật có lỗi, phải trái gì người cũng đã chết rồi, ta cũng cứu không được người rồi! Ta trước hết phải bảo toàn tiểu mệnh của ta, kì thật không phải ta sợ chết, chỉ là do chủ nhiệm, ta nên sống thật tốt….Chủ nhân, thi thể người tự sắp xếp nha! Sau này ta cũng với nữ nhân ân ái, sẽ nhớ đến chủ nhân, đến lúc đó ta sẽ la to đại danh của chủ nhân…"
Sau khi Bố Lỗ Tư li khai, hoàng hậu nói: "Các ngươi qua đó nhìn xem, vừa rồi Bố Lỗ Tư tại nơi đó đứng đợi một lúc, lại rất không muốn li khai, vả lại hoa cỏ ở nơi đó tựa hồ cũng có điểm dị dạng, nhìn xem thử là thứ linh tình gì."
Ba nữ nhân đi lại đó, hai cung nữ hoảng sợ hét lên.
Hoàng hậu đột nhiên nói: "Không phải kêu, người này đã chết, bọn ngươi yên lặng mang hắn quay tẩm cung."
Lưỡng nữ đáp: "Hoàng hậu, hắn đã chết rồi sao? Hắn là nam nhân đó!"
Hoàng hậu đáp: "Bọn ngươi dám chống lại mệnh lệnh của ta sao?"
"Như quả bị phát hiện, có thể bị tru di cửu tộc…."
"Như quả bọn ngươi còn nói nhiều nữa, hiện tại ta có thể hạ lệnh tru di cửu tộc bọn ngươi đó!" Hoàng hậu lãnh giọng nói: "Ta đi đây, bọn ngươi thận trọng một chút."
Lưỡng nữ ánh mắt cùng nhìn nhau, một nàng nói: "Bọn ta trước tiên mang hắn đi đến một góc tối trong hoa viên, đến lúc chiều tối rồi mới quay lại tẩm cung hoàng hậu nha?"
Nữ tử đứng bên gật gật đầu, nói: "May mắn là hoa viên này rất lớn, sợ lúc bình thời không thường có người ra vào. Ơ, Đông Chi, trong lòng ta sợ quá a…"
Đêm khuya, hai cung nữ bất chấp hàn phong mang Hy Bình đến tẩm cung hoàng hậu. Kì thật từ sau hoa viên đến tẩm cung hoàng hậu tinh không phải là đoạn đường dài, chỉ là Bố Lỗ Tư lạc đường xông loạn vào, cũng chỉ vài phút bọn họ cũng đã mang Hy Bình tới rồi.
"Hoàng hậu, đây có phải là thân thể nam nhân?" Đông Chi hiếu kì hỏi.
Một cung nữ đứng bên hỏi: "Hoàng hậu, hắn đã chết rồi phải không? Vì sao một ngày rồi mà không có động tĩnh gì?"
Hoàng hậu đáp: "Không chết! Tuy nhiên thân thể hắn gầy như cây củi, lồng ngực lại có vết tích bị kiếm xuyên qua, nhưng ngoài da hắn vẫn còn có huyết sắc, máu ở mao mạch cũng tuần hoàn không có đông lại. Thật không biết vì sao tim hắn lại không đập cũng không có hô hấp."
Đông Chi nói: "Phải a! Hắn nhìn đi nhìn lại đều không khác gì người còn sống đang ngủ say. Có lẽ đã bị thụ thương, còn nữa, thật sự quá ốm, trên người một chút thịt cũng không có, toàn thân đều là huyết quản, thật sợ quá a!"
Cung nữ đứng ở ngoài nói: "Ta thật xem không thấy ngươi sợ đó."
"Là bởi vì hoàng hậu nói hắn còn chưa chết, ta mới không sợ. Người chết mới đáng sợ, người sống có thứ gì để sợ chứ?"
"Ta ngược lại thấy người sống mới đáng sợ."
Hoàng hậu lẩm bẩm tự nói: "Thế nào không có hô hấp lẫn tim đập chứ? Có phải là đã chết thật rồi không?"
Đông Chi nói: "Joàng hậu, như quả bị người ta biết được, có thể bị chém đầu không?"
"Đương nhiên là có thể rồi, tuy nhiên hắn khả năng là một người chết, cũng lại là nam nhân. Nam nhân như quả không cho phép, thì không thể tiến nhập hậu cung được."
Đông Chi hỏi: "Có phải lập tức đem hắn đi hoạn không? Để hắn thành thái giám!"
Hoàng hậu thở dài nói: "Được rồi, bọn ngươi ra ngoài, sự việc này không cần thiết để người khác biết được, có người lại, sớm thông tri cho ta hay."
"Hoàng hậu, người phải cứu hắn sao?"
"Ta cứu không được hắn, ta thứ này đều không thể, có thể cứu cái gì chứ?"
"Nhưng mà, vì sao phải muốn nô tỳ mang hắn quay về?"
"Bọn ngươi không phải đang nghi ngờ đầu lưỡi của mình quá dài hả?" Hoàng hậu không kiên nhẫn đáp.
lưỡng nữ lập tức hoảng sợ, liền lập tức lắc đầu bỏ chạy ra bên ngoài. Hoàng hậu nhìn vào Hy Bình lõa thể trên đất. Hắn ta hiện tại, tuyệt đối không thể soi gương được, như quả hắn hiện tại tỉnh dậy, nhìn thấy mô dạng của chính mình, có lẽ bản thân hắn cũng còn không nhận ra được chính mình nữa rồi.
Hoàng hậu ngồi chồm hổm xuống, lầm bầm nói nhỏ: "Thế nào mà có thể ở hậu hoa viên xuất hiện nham nhân này chứ? Có phải hắn do phi tử thừa lúc hoàng thượng thì giờ không có mà vụng trộm hay không? Hắn mà không chết, ắt hẳn đợi cứu tỉnh hắn, sau đó mới có thể chỉ chứng phi tử đó, xem thứ gia hoả này tự hồ thoát dương lúc đó, trước đó chắc cũng thật cường tráng….Cũng chưa từng thấy qua thứ dương v*t nào to lớn như vậy, hoàng thượng đó…..cùng đem ra so sánh với hắn giống như so sánh con nít với người lớn vậy. Phi tử đó có thể thật sự hưởng dụng, bọn họ thế nào mà lại mang hắn ném vào hậu hoa viên chứ? Hơn nữa lại rất gần chỗ ta, có phải là muốn hại ta, sai khiến ai đó mang nam nhân lộng đáo hậu cung, sau đó lại giết chết hắn nhằm mưu toan gia hại cho ta?"
Hoàng hậu mãi suy nghĩ, lại không phát hiện được Hy Bình cũng đã dần dần hé mở song nhãn…..
****************
Hy Bình không biết được nơi này là nơi nào, hắn chỉ nhớ được hắn bị năm đại đệ tử Đại Địa Minh đâm xuyên lồng ngực lúc đó, rất nhiều máu theo đó mà chảy ra, lại vô số địch nhân hướng về hắn mà phát động công kích, hắn chi cảm thấy trong lòng rõ rang là bi thương cùng phẫn nộ theo đó mà hiện ra…
Nhất thiết sau cùng hắn lại không nhớ được gì nữa, hắn mất hoàn toàn lí trí, tiềm năng trong thân thể hắn toàn bộ phát huy ra ngoài. Thứ thân thể đặc thù của hắn đã bạo phát lực lượng ra ngoài, hình tượng thành cửu dương trọng thể chí cương dương cương, bức xạ ra chín cái thái dương sáng chói….Những thứ như vậy hắn không thể nhớ lại được.
Hắn như hiện nay có thể mang máng nhớ lại những sự việc sau đó, hắn tự hồ có một đoạn thời gian ở trong một thứ trạng thái cực kì vi diệu, giống như thân thể tự mình khếch trương ra vô hạn, tựa hồ như như giống như toàn thể vũ trụ khếch trương ra, có một vài thứ phải li khai cảm giác nhân thế. Nhưng hắn có thể cảm thấy được hắn vẫn còn sống, vẫn còn ý thức, không biết có phải hắn như người xưa đã nói đã bay lên thiên đường thành tiên thành đạo rồi không?
Có lẽ là vậy, nhưng hắn không dám khẳng định. Hắn nghĩ, như quả hắn bước tới một bước, hắn lại vĩnh viễn vô pháp hồi đầu, thậm chí sợ là hắn ngay lúc còn sống, hắn cũng không biết hắn đã sống ở đâu. Hắn tuyệt không nên bước đi một bước nào.
Trong "thiên địa tâm kinh" nhất đại tình thánh, từng nói, luyện đến thứ trình độ nào đó sẽ khiến người ta vĩnh sinh bất lão….Nhất đại tình thánh cũng là lúc trước khi thành tiên , mang thứ tâm pháp đó lưu lại, cũng từng nói qua, thành tiên, kì thật lại là thứ cảm giác mơ hồ giống như "phá toái hư không" vậy.
Hắn Hoàng Hy Bình không mơ hồ như vậy, chỉ là hắn không nghĩ tới thứ giống như "phá toái hư không" con mẹ nó, nói, coi có còn là người hay không?
Hắn cũng không nghĩ đã biến thành thứ gì tiên nữa. Hắn lại không phải thứ hảo nhân gì. Hắn trong nhân thế có rất nhiều thân nhân, có lão bà vô số, hơn nữa như quả khả dĩ, còn có thể kế tục ôm ấp mĩ nữ thiên hạ…..Bằng vào đầu óc thiên tài cùng với hấp dẫn táo tơn thiên sinh của hắn, như quả bỏ thứ "phá toái hư không" con mẹ nó, không biết bao nhiêu nữ nhân vì hắn đau lòng về thứ phá toái hư không"? Phí, phí chim?
Chà, còn có nữ nhân đang đợi chờ nữa, phải quay về nhân thế thôi. Hắn đang ở trong khoảng thời gian như vậy mà tưởng tượng, đột nhiên mọi thứ lại tiêu thất. Thân thể tốc độ di động tương tự như một thứ ánh sáng, thần trí hắn lập tức tiêu thất hoàn toàn. Khi hắn mở to mắt một lần nữa, liền thấy một thiếu nữ cực kì mĩ lệ đang ngồi ở bên cạnh hắn, trên miệng đang lẩm bẩm thứ gì đó, hắn tự nhiên nghe thấy lại rất không minh bạch.
*****************
Kì thật tiềm năng thân thể của hắn bạo phát làm thành một thuấn gian, năng lượng cường đại mang thân thể hắn đưa đến nơi này, nhưng vì sao lại ở nơi đây, mà không phải là địa phương khác? Phải hồi đáp thứ vấn đề này, chỉ có thiên tài của chúng ta hoàng Hy Bình mới có thể hồi đáp được…..nơi này con mẹ nó mĩ nữ nhiều như mây, tựa như mừng vui lẫn lộn ở đây, ngươi véo ta a?
Trả lời thứ vô lại này, còn sống có thể tức khí mà thổ huyết….
"Nữ nhân, ngươi là ai?" Hy Bình đột nhiên hỏi, khiến hoàng hậu hoảng sợ nhảy dựng lên.
Hoàng hậu dừng mắt nhìn qua trên người nam nhân, nếu không còn một lớp da, nam nhân đó sống giống như cái khô lâu, nàng ta cũng hỏi lại: "Ngươi lai là ai? "
"Ta, hoàng Hy Bình, siêu cấp quyền vương cùng tuyệt thế ca thần, nàng biết không?"
"Hoàng Hy Bình? Quyền vương? Ca thần? ngươi…..cuối cùng là ai? Vì sao mà xuất hiện ở nơi hoàng cung này?" Hoàng hậu mơ hồ, ca thần Hoàng Hy Bình tuy chấn động võ lâm, lại động không đến nơi hậu cung này, nàng thể nào mà có thể biết được?
Hy Bình sinh khí, muốn đứng dậy, lại phát giác hoàn toàn không còn khí lực. Trước đây khí lực của hắn không phải rất lớn đó sao? Đưa mắt nhìn thân thể bản thân, mẹ ơi, đây là thân thể của hắn sao? Thế nào mà lộ hết xương ra ngoài thế này? hắc hắc, xương đầu vẫn còn lớn…..Thứ này thảm rồi, toàn thân không còn cơ nhục, thế nào đê nàngt cách hoạt động đây? Tự nhiên, cũng lại mất hoàn toàn khí lực, cũng là tự nhiên, hắn lại càng phẫn nộ.
Hắn rống lên: "Uy, nữ nhân, ta đã nói qua danh tự của ta, nàng hỏi ta vì sao ở hậu cung? Hậu cung là thứ gia hoả gì? Lão tử thế nào biết biết tại sao mà đến hậu cung chứ? Nàng không nói rõ ràng, sao mà cơ nhục lúc này của ta lại mất hết, để nàng nhìn thấy hết."
Hoàng hậu nói: "Nói, ngươi có phải là người của phi tử không?"
"Ta nói, Hoàng Hy Bình ta không phải là người của ai cả, nàng đừng nhìn mẹ nó ta hiện tại không còn tí cơ nhục lại liếc nhìn ta. Lão tử nhất quyền……ồ, đúng rồi, ta không thể cùng nữ nhân này chiến đầu được!"
Hoàng hậu nhìn hắn khùng khùng điên điên, đoán không ra trong lòng hắn nghĩ cái gì, lại thêm vô pháp theo đó mà dò hỏi được bất cứ thứ gì, nàng hỏi: "Ngươi thật không nguyện ý nói sao?"
Hy Bình phiền muộn mất kiên nhẫn, tuy nhiên cơ nhục không còn lực khí, nhưng mà cổ họng vẫn còn duy trì được sự khoẻ mạnh, "Nói cái gì đây? Ta ngay bản thân ta đều không biết ở nơi nào, Ta nghi vấn trong lòng so với nàng còn nhiều hơn. Ta không hỏi nàng đã tốt rồi, ngược lại nàng lại muốn hỏi ta? Ta nói, chúng ta lại giao dịch công bình ha!"
"Công bình giao dịch, ngươi dám cùng với ta mà yêu cầu giao dịch, là không nghĩ tói bị ta tru di cửu tộc….."
"Nói cái khác đi, thế nào mà mấy ngày này người nào đụng phải ta cũng muốn tru di cửu tộc ta thế? Nghe thấy đã phiền rồi! Nữ nhân, nghe cho rõ đây, ta đã nói rõ công bình giao dịch, nàng nên trước tiên nói ta hiện tại bản thân ở nơi nào nói cho ta, sau đó ta lại nói cho nàng ta thê nào mà đến nơi đây, thế nào?"
Hoàng hậu suy nghĩ, nói: "Ngươi là ở tai hậu viên hoàng cung, cũng chính là hậu cung."
"Cái gì, nàng nói ta ở tại địa phương mà nữ nhân của hoàng đế ở sao?" Hắc hắc, thật là gặp phải chuyện đáng sợ, nghĩ đến những ngày Quyền Khuynh Quốc từng nói phải mang những phi tử sở hữu của hắn tất cả mang đi ngủ, hắn lại không rõ nơi này hồ đồ lại mà lại đến được hoàng cung, không biết có phải thượng thiên cũng muốn hắn ngủ với những phi tử đó không? Nhìn thứ trước mắt đích xác không sai được ui….Chà, con mẹ nó chứ, một chút cũng không có đạo đức, hiện tại mà cử động đều không có khả năng, còn sao mà ngủ với nữ nhân?
"Chính thị." Hoàng hậu nhìn thần thái của hắn, nghe thấy lời nói của hắn, trực giác nàng không nghĩ là nói dối, tự hồ như thứ gì cũng không biết được, lại hỏi: ""Ngươi thật sự không rõ sao?"
Hy Bình nhận biết rõ ràng nói: "Theo nàng nói chính là sự thật sao, ta bị người ta đâm một kiếm,rồi mới tỉnh dậy sau đó, lại nhìn thấy nàng! Có phải nàng đã cứu ta không?"
Hoàng hậu nhìn vào bộ xương của hắn sắc mặt một chút cũng không đổi, nhưng bởi song nhãn của hắn lại y như có thứ mị lực nhiếp người, nàng nói: "Không sai, là ta đã cứu ngươi đó."
"Nàng danh tự gọi là gì?"Hy Bình hỏi.
"Ta vì sao phải nói cho ngươi hay?"
"Nàng đã cứu ta, nhưng mà nàng lại là nữ nhân rất lôi cuốn, ta không thể thất lễ với nàng, nên báo đáp nàng. Bởi vậy, ta tất phải biết được danh tự của nàng, ta sẽ tới hoàng đế tiểu tử yêu cầu hắn mang nàng gả cho ta!" Hy Bình nói toàn như đưa con nít.
"Cái gì, ngươi khiến hoàng thượng mang ta ban cho ngươi?"
"Đúng rồi, có thứ vấn đề gì sao?"
"Nhìn ngươi giống như một người điên!"
"Rất nhiều người đều nói như vậy…." Hy Bình đắc ý nói: "nhưng mà ta biết ta một điểm đều không giống."
"Tên điên nhà ngươi, ngươi biết ta là ai không?"
"Nói đi, bởi vì không biết, vừa rồi ta mới hỏi ngươi!"
"Ta là đương kim hoàng hậu!"
Hy Bình hoan hỉ nói: "Ha, nàng là đệ nhất lão bà của hoàng đế? Không sai, quả nhiên hấp dẫn, gần như là có thể so sánh được với Băng Băng của ta….Hoàng hậu sao! Là không thể ban cho rồi, lại bỏ qua, nhưng mà ta cứu lão công của nàng, sớm nên báo đáp."
Hoàng hậu ngạc nhiên hỏi: "Ngươi nói ngươi từng cứu hoàng thượng sao?"
Hy Bình rõ ràng đáp: "Đương nhiên, hắn mà không có ta, hắn làm sống sót?"
Hoàng hậu đứng dậy, tức giận quát: "Đồ điên….đồ điên, quả nhiên là người điên, Đông Chi, Đình Thị, bọn ngươi lại đây, mang cái tên điên hắn ta đem đi thiến đi!"
"Cái gì?!" Hy Bình kinh hoàng thất sắc, hắn hiện tại toàn thân năng lực tiêu thất không còn, tuyệt không có khả năng dùng thiên địa tâm kinh bảo hộ cho tiểu đệ hắn. Thật sự mà nói đem hắn ta đi hoạn thì, nhất định….không dám tưởng tưởng a!
Chỉ thấy lưỡng nữ cũng có thể nói là thiếu nữ tuyệt sắc đi lại, tịnh không tưởng trong cái miệng nhỏ nhắn của bọn họ lại nói câu làm cho Hy Bình cực kì hoảng sợ: "Hoàng hậu, hoạn xong hắn sẽ có nhiều thịt, rất nhiều thái giám đều béo phì ở đó!"
Nơi đó…..đều đều……..thứ suy nghĩ này trong đầu Hy Bình như tiếng chuông cảnh báo không ngừng vang lên, đều đều….cái đó….cắt!
Hắn đột nhiên nghĩ đến Thi Trúc Sinh….