Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 200: Giá lý hữu ngư




Bọn người Hoàng Đại Hải nhanh chóng đến trước Phong Khiếu động kêu gọi, phụ tử Lạc Hùng cùng đám võ lâm nhân sĩ lúc đó cũng xuất hiện. Bọn họ nhìn thấy tình hình của Phong Khiếu động, liền ngây người ra.
"Ngọn núi này, sao có thể sập được chứ?"
Vưu Túy không khách khí nói:" Lạc Hùng, Hy Bình đang ở đâu?"
Lạc Thiên nói:" Tên sắc lang đó câu dẫn mẹ kế của ta, chúng ta đang tìm hắn để trút hận đây."
Độc Cô Thi nói:" Chàng câu dẫn mẹ kế của ngươi? Nữ nhân tóc vàng đó là người chủ động, đã ước hẹn Hy Bình đi vào trong động. "
Lạc Hùng phẫn nộ gào lên:" Nhà ngươi nói gì?"
Gào xong, chỉnh lại thần sắc, lại nói:" Thứ lỗi, là do ta không thể chấp nhận được sự thật này. Ta vốn không ngờ thị là loại nữ nhân này.Trong trường hợp này, thậm chí nếu thị bị nguy khốn bên trong hang động, ta cũng sẽ không cứu! Nữ nhân đó gây ra tội lỗi lớn, đột nhiên bỏ ta đi theo nam nhân. "
Mọi người cùng nghĩ lão thật nhỏ mọn, thể hiện của võ lâm minh chủ là đây, ha ha!
" Loại nữ nhân này tốt nhất là nên chết đi."
" Minh chủ, loại nữ nhân này đáng cho vào rọ heo."
" Minh chủ, để ả cho ta, ta sẽ lột quần áo thị ra, xăm lên ngực thị hai chữ 'tiện phụ', treo thị lên cổng thành."
Một đám nhân sĩ võ lâm chánh đạo vì minh chủ mà bất bình, tựa hồ như Mộng Cơ là nữ nhân của họ vậy, coi nàng như loại nữ nhân chuyên đi câu dẫn nam nhân, tất thẩy đều rất căm phẫn! Chỉ có một chút hối tiếc là mỹ nhân tóc vàng không phải của họ. Thật ra rất tiếc , bọn chúng trong lòng vừa bi phẫn vừa thương tiếc.
Lạc Hùng nói:" Đa tạ mọi người, nữ nhân này từ nay không còn là nữ nhân của Lạc Hùng ta nữa, mọi người muốn đối xử với thị thế nào cũng được. Tâm tình của ta hiện tại không tốt, không muốn lưu lại đây, ta sẽ quay về ngay bây giờ."
Lão tựa hồ rất thương tâm quay đi, người của võ lâm tứ đại thế gia không cản đường lão lại, vì không có lý do nào đích đáng cả.
Lạc Hùng đi xong, Âu Dương Đình Đình cùng với hơn trăm người đi đến, tình thế trở nên khẩn trương.
Có vẻ như mọi người có thêm động lực.
Lạc Thiên cao giọng nói:" Các vị, xin nghe ta nói một lời, không nên khinh cử vọng động ."
" Nhất định phải nghe lời thiếu minh chủ."
Âu Dương Đình Đình quay sang Tứ Cẩu nói:" Có thấy sư phụ ta đâu không?"
Tứ Cẩu được ưu ái, kinh hãi:" Âu Dương muội muội, ta không nhìn thấy, sư phụ muội biết mất à?"
Âu Dương Đình Đình đáp:" Không được gọi ta là muội muội, ta còn nghe thấy là sẽ giết ngươi đó! Sư phụ ta cùng với hai hộ pháp đêm qua nói rằng đi đến Khiếu Phong động, đến giờ vẫn chưa quay lại."
Tứ Cẩu chỉ vào Phong Khiếu động:" A, Hy Bình cũng ở trong đó, nhưng ở đây đã sụp rồi. Cả ngọn núi cũng đã sụp xuống, nếu bọn họ ở trong, có thể đã.Tốt nhất là họ không có ở trong."
Âu Dương Đình Đình giật mình:" Đêm qua Hy Bình cũng đến đây?"
" Ta nghe thấy thế."
" Tên hỗn đãn, dám câu dẫn cả sư phó của ta! Ta đã nói không cho phép hắn câu dẫn sư phó, ta tìm được hắn, nhất định sẽ đập bẹt hắn, cho hắn biết thế nào là lớn bé, trước sau." Mặt Âu Dương Đình Đình trùng trùng nộ khí.
Hoa Tiểu Ba lách qua hỏi:" Ha ha, nàng và tỷ phu ta có quan hệ?"
Âu Dương Đình Đình đã biết hắn chính là gọi Hy Bình là tỷ phu, khinh bạc:" Ta vì hắn, đã không màng đến ngôi Thái Âm thánh nữ, muốn cùng hắn thành thân, chính là thê tử của hắn, ngươi nói vậy là quan hệ kiểu gì? Hắn đã có được ta, lại còn dụ dỗ sư phụ ta, quả thật là rất tham lam, ta phải nghiêm khắc giáo huấn hắn một phen."
Chúng nhân nghe xong, rất kỳ lạ, làm sao mỹ lệ thánh nữ này lại trở thành nữ nhân của Hy Bình được nhỉ? Xảy ra lúc nào, sao họ không biết? Không phải là nàng ta nói nhảm chứ? Nhưng mà dường như nàng ta nói rất nghiêm túc!
Tứ Cẩu chu lớn mỏ, thở dài:" Nàng.nàng nói nàng chính là nữ nhân của Hy Bình?"
Âu Dương Đình Đính nhướng cặp lông mi xinh đẹp thắc mắc:" Thì sao?" 
" Chẳng. chẳng sao cả, ta chỉ nói thế thôi, nàng đích xác là đệ nhất mỹ nữ, trong đám nữ nhân của Hy Bình cũng vậy! "
Âu Dương Đình Đình kiêu ngạo ưỡn ngực, nhìn bốn phía một lúc, sau cùng chỉ Thủy Khiết Thu đánh giá:" Ngoại trừ nàng ta, chẳng ai sánh được với ta.ha ha!" Rồi lại chỉ Lạc U Nhân, "Nàng này khả dĩ có thể bằng ta, nhưng ta lại trẻ hơn nhiều!"
Trên đời này, sao lại có loại nữ nhân như thế chứ?
Chúng nhân nhận ra nàng ta và Hy Bình cùng một dạng người, chẳng biết trời cao đất dày là gì, chính là cái điểm này đây.
Thật không biết xấu hổ, cho dù thực sự rất tuyệt mỹ, cũng không cần phải tự mình nói ra như thế!
He he, Bạch Liên nếu ở đây, có thể cũng phải bái phục.
Triệu Tử Uy có điểm bất phục:" Ngươi còn quên mất Mộng Hương tiểu thư của bọn ta."
" Ai?" Âu Dương Đình Đính bất mãn.
Triệu Tử Uy chỉ vào nữ nhân bịt mặt Mộng Hương mà nói:" Mộng Hương tiểu thư, là nguyệt nữ của Minh Nguyệt Phong."
Âu Dương Đình Đình nói:" Trừ phi nàng ta bỏ khăn che mặt ra, bằng không ta thật khó mà phục."
Lúc này Thi Nhu Vân mắt vẫn còn lưu lệ, đột nhiên nghèn nghẹn nói:" Chúng ta ở đây cứu người hay là xem thi người đẹp vậy?"
Chà, Tiểu ách ba nói câu này thật là lợi hại!
Vưu Túy hỏi:" Nhu Vân, làm sao ngươi biết Hy Bình bọn họ ở trong động?"
Thi Nhu Vân trả lời:" Muội chỉ có cảm giác là họ có ở trong đó.Chàng hẹn bọn nữ nhân đó ở đây, không thể nào đi ra nhanh thế được. Nhất định là .đang làm . đang làm chuyện đó, thì ngọn núi đổ sập xuống, hu hu."
Nàng ta quả là rất hiểu Hy Bình! Chúng nhân nghe lời nàng ta nói đều cho là hữu lý.
Cũng đúng vào lúc này, liền nghe thấy trên đỉnh nói thoang thoảng trong gió có tiếng ca hát. Một bài hát rất tồi cùng một giọng ca trời đất khó dung.
" Đói đến chết đi được, không thể nào ngờ trong cái hang động đen tối chó chết này, lại cũng có cá, mà lại là rất béo nữa."
Hy Bình nói xong, liền đưa tay lên, trong tay có một cành cây xuyên qua đầu một con cá , qua ánh sáng le lói của hang động, có thể thấy con cá vẫn còn đang nhảy, trông thật đặc biệt.
" Uy,nương nương khanh, ngươi và tám nàng câm của ngươi không mau dậy bắt cá?"
Quyền Hành khẩn trương hỏi lại:" Bọn ta làm sao có thể xuống nước?"
Hy Bình đáp:" Ngươi thật là ngu ngốc, ở đây có bao nhiêu người, ta thì chỉ có hai tay, làm sao bắt đủ cho các ngươi ăn chứ?"
Quyền Hành cân nhắc:" Ai bảo chúng ta sẽ ăn cá của ngươi?"
" Ngươi sẽ không ăn?"
" Không ăn!"
Hy Bình vỗ tay nói:" Thật là quá tốt, ta cũng ngại phải chia cho mọi người, quả là làm người ta lo lắng vô ích. Ta tiếp tục bắt cá, để dành cho sau này. Ha ha, không ngờ trong cái hang này lại có loại cá béo như thế này."
Hắn liền lặn xuống, một hồi sau thì trồi lên, ném hai con cá lên bờ. Lát sau, trong ánh sáng chiếu xuống của thạch động, thấy có hơn chục con cá, được chàng bắt từ vũng nước, lại thấy hắn lõa thể đi về phía ánh sáng, đưa một con cá vào miệng, trong động xuất hiện tiếng kinh hô.
A Mật Y ngăn cản:" Không được ăn."
Nàng đi về phía trước mặt Hy Bình, Hy Bình bỗng phát giá, nguyên lai nàng không bận y phục trên, chỉ có mặc mỗi một chiếc yếm hoa, ngọc phong đang nhô cao sau chiếc yếm.
Thân thể trắng nõn như tuyết đã lộ xuất, phần da thịt ở dưới bụng đã có thể nhìn thấy một nửa, cánh tay dính bùn trông trắng nõn như ngó sen. Hắn quên cả việc ăn cá, đứng nhìn A Mật Y, nước miệng đầy miệng. Có thể là do đói bụng, cũng có thể là đói tình.
A Mật Y lấy con cá trên tay hắn ném xuống đất, nói tiếp:" Sao ngươi có thể ăn cá sống? Thật là ác tâm!"
Hy Bình lau nước miếng rồi trả lời:" Cá vốn có thể ăn sống mà."
" Ngươi không thể ăn."
" Nàng muốn ta đói đến chết à?"
A Mật Y kiên quyết:" Người không được phép chết đói."
Hả? A Mật Y không cho hắn chết đói cũng không cho hắn ăn món cá sống ngon lành này? Làm sao nàng dám khống chế hạnh phúc được ăn uống của hắn chứ? Hay là nàng động tình? Có thể không đúng, người xưa nói, ăn no mới nghĩ đến dâm dục mà! Thị đói quá, nổi dục tính lên chăng?
" Không được, trừ phi -"
" Trừ phi thế nào?"
Hy Bình lại lau nước miếng. Đó tuyệt đối không phải là biểu thị của sắc tâm. Lúc này làm sao hắn có thể nghĩ đến sắc giới? Hắn thực sự đói! Hắn ra điều kiện:" Trừ phi nàng thoát y hoàn toàn."
" Ngươi đúng là đồ sắc lang!" A Mật Y sẵn giọng mắng.
Hy Bình ngây thơ:" Chỉ là ta đói quá mà!"
" Ngươi đói à? Ta thấy ngươi toàn thân nổi tà ý, trong bụng cũng nổi tà ý!" A Mật Y liếc nhìn hạ thể của hắn.
Hy Bình cũng nhìn xuống hạ thể của mình, kêu lớn:" Oa, sao lại thức dậy chứ? Người anh em này thật không hiểu nổi, ta đói muốn chết, mà hắn vẫn còn hiên ngang thế này."
Hắn đột nhiên nắm lấy tay A Mật Y, kéo tay nàng cầm cự vật đang giương cao, nói:" A Mật Y, xem ra hắn cũng đói rồi, nàng cho hắn ăn nhé."
Tay A Mật Y tiếp xúc với nam căn lần đầu. Nằm trong tay nàng chính là dương căn của Hy Bình, trong lòng như bốc lửa, thân thể kiều diễm run rẩy, gần như không thể đứng nổi. Nàng nhanh chóng rụt tay lại:" Ta . Ta không cho ăn."

" Đi mà! Nếu không hắn đói muốn chết mất!"
A Mật Y bất giác tò mò, ngẩng đầu lên hỏi:" Làm sao hắn chết đói được chứ?"
" Nàng không tin? Nàng nhìn đi, nó đã không còn khí lực, đang nằm xuống và chết này.A Mật Y, nhìn mau đi!"
A Mật Y hiếu kỳ nhìn xuống một cái. A, cái cự vật này quả nhiên rũ xuống, quả thật là bất bình thường?
" Ai da, là hắn thích nàng. Chỉ biết khi nàng nhìn hắn, hắn lại mạnh mẽ trở lại, lại tràn đầy sức sống. "
Hy Bình nói xong, dương căn lập tức dựng đứng lại.
A Mật Y ngượng ngùng nhìn xuống thân thể hắn, rồi trách móc:" Ngươi nhất định đem ta ra tiêu khiển? "
Hy Bình ôm chặt nàng. Cự vật của hắn theo bên dưới yếm của nàng nhập vào giữa ngực nàng ta.
Dương căn hắn bây giờ nằm giữa nhũ phong nàng. Hắn nói:" Thật khoan khoái, ngực của A Mật Y quả thật rất ấm."
A Mật Y cảm thấy cự vật của Hy Bình nóng lên, vốn không thở nổi. Song nhũ của nàng đang ôm chặt lấy dương căn của Hy Bình. Dù nàng không nghĩ đến việc này, nhưng hiện tại không hiểu sao không thể kháng cự lấy một chút?
Quyền Hành nhìn thấy không thuận mắt, chửi mắng:" Hai tên nam nữ vô sỉ kia, định biểu diễn đó à? "
A Mật Y kinh hãi, thầm kêu lên một tiếng: Làm sao nàng có thể quên được, ở đây còn có những nam nhân khác?
Phản ứng đầu tiên của nàng là ly khai Hy Bình, nhưng nàng đã bị ôm chặt, tựa hồ toàn bộ thân thể nàng dính chặt vào khoảng ngực của Hy Bình.
Má nàng đỏ hồng lên như bị lửa đốt. Hy Bình ôm chặt lấy nàng đẩy ra, đẩy vào một lúc, từ dương căn đem lại một trận khoái cảm. Song nhũ A Mật Y không điều khiển nổi, hai đỉnh nhô cao, miệng không ngừng rên rỉ.
Hy Bình nói:" Nương nương khanh, ngươi nên nhường nhịn một chút, chịu khó ngứa ngáy một lúc, đã từng xem ta và mỹ nữ tóc vàng biểu diễn một phen. Ha, ngươi lẳng lặng mà xem thân thể nữ nhân của ta, lại còn ở đó mà đánh rắm? "
" Quỷ mới xem nàng!" Quyền Hành oán hận chửi.
Hy Bình nói:" Ngươi không nên nhìn nhiều, nếu không nhắm cặp mắt chẳng giống nam nhân của ngươi lại, đi bắt cá đi. Hơn nữa, nếu nương nương khang ngươi có một điểm nhỏ giống nam nhân, đi mà nhìn nữ nhân tóc vàng đó, đừng nhìn nữ nhân của ta. Còn nếu không thì cắt cái thứ đó của ngươi ném cho cá ăn đi. Ha ha, con cá đực nào ăn cái đó của ngươi tất sẽ rất cứng cáp, cùng với cá mẹ tạp giao, sẽ có nhiều cá con được sinh ra. Ta khả dĩ có nhiều cá để ăn hơn, không thể chết được, thực là một ý kiến hay!"
Chúng nhân trong động bị cao luận của hắn làm kinh hoảng, ngây dại, Quyền Hành khinh thường:" Đám cá đó có thể sinh được?"
Hy Bình nói:" Không thể sinh được, thế chúng từ đâu ra? Mẹ ơi, ngươi thật là hài hước!"
" Ngươi mới hài hước! Cá vốn là sinh ra những ổ trứng, ngu ngốc!"
" Bọn chúng sinh rất nhiều trứng, nên sẽ có rất nhiều trứng. A! Đúng rồi, có trứng, chẳng phải là có thể ăn được trứng? Thật là tốt, ta phải xuống nước một phen, thể nào cũng có rất nhiều trứng để ăn."
" Trứng cá rất nhỏ - "
Phỉ Sa nói rồi dừng, Hy Bình hỏi:" Ngươi cũng mở miệng ra nói cơ à?"
" Ta không nói .ơ ơ." trong bóng tối, Phỉ Sa thổn thức.
Ở đây chẳng có ai an ủi ả.
Hy Bình nói:" Bọn ngươi không ai ăn cá? Ai muốn ăn cá thì nói, không ăn thì thôi, ta ăn."
Không ai lên tiếng, chàng thả A Mật Y ra, cự vật giương cao như rồng đi ngay vào vùng sáng, không biết có bao người trong bóng tối đang nhìn vào.
Hắn đi lại một hồi, kinh hãi:" Oa, trên thân thể ta sao lại có lắm vết sẹo thế này?"
Chúng nhân biết trên thân thể hắn vết thương đã kết thành sẹo, nhưng bây giờ hắn mới phát giác, xem ra. xem ra quả là quá muộn?
Hắn quay đầu nhìn đông, nhìn tây, rồi lại nhìn về phía trước, cuối cùng là nhìn xuống đùi:" May mắn thay, bảo bối không thụ thương. Thực sự, toàn thân thụ thương, chỉ có bảo bối là không, thật là lợi hại nha, các ngươi xem có đúng không?"
Phì phì .
" Hả, ta không thụ thương ở mặt?"
Hy Bình đột nhiên nhớ đến mặt mình, đây là một vấn đề rất quan trọng.
Chúng nhân ở trong bóng tối nhìn hắn kiểm tra vết thương, Quyền Hành cáo hứng:" Ta ngộ ra hiện tại mặt ngươi rất phù hợp với người ngươi."
Hy Bình nói:" Ý ngươi là mặt ta thụ thương? Thật tốt, thiên tài về đánh nhau và ca hát như ta, hiển nhiên phải có một gương mặt phù hợp, mê hoặc chúng sinh, ha ha!"
Quyền Hành phản kháng:" Ngươi dường như quên mất một điều, tài sắc của ngươi rất hòa hợp với cái tâm hồn xấu xa của ngươi. "
Hy Bình tịnh không để ý đến mấy lời nhục mạ của Quyền Hành, sau khi nghe hắn nói xong, đột nhiên kêu to gào lớn lên mà rằng:" Oa, ngươi nói mặt ta bị thương? Làm sao có thể thế được? Ta là nhân vật của công chúng, ta còn phải hát cho mọi người nghe, sau này làm sao có thể gặp mặt các phan hâm mộ nữa? Oa oa, thật buồn quá! "
" Bất quá - "
Hắn đi lại hai vòng, nghĩ ngợi nên làm sao cho bọn người trong động thèm khát, rồi nói:" Vết thương trên thân thể ta thường thì biến mất rất nhanh. Ha ha, trước kia ta đánh nhau, vết thương rất nhiều, nhưng rồi mất hết. Do đó, sau khi ra khỏi nơi này, ta hoàn toàn có thể khai diễn xướng hội kiếm tiền. "
Quyền Hành tuy cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn nói lại:" Ngươi tỉnh lại đi! Chết đến nơi rồi còn nghĩ đến xướng ca."
Hy Bình bị Quyền Hành đề tỉnh, bước tới trước đám cá, ngồi xuống. Cục thịt của hắn chổng ngược lên trời, trỏ thẳng vào ngực, hắn nói:" Thật là đáng ghét, sao có thể dài như thế được? Ngắn lại, ngắn lại!"
Chúng nhân quả nhiên nhìn thấy một sự tình kỳ dị. Cái vật to dài thô ráp đó nhanh chóng thu nhỏ thành như của thường nhân, kỳ quái hơn nữa, nó vẫn tiếp tục dựng đứng .
Gã nam nhân này, là yêu quái từ đâu tới?
Chúng nhân trong bóng tối nhìn thấy không nhìn cũng không được. Tất cả dường như đã quen thuộc với việc hắn lõa thể.
Trên thân thể xích lõa ấy lại có một siêu cấp nhục bổng. Huống hồ, trong bóng tối này, làm sao có ai biết là có ta đang nhìn?
Mọi người cùng nhìn! Tập trung vào giữa hai đùi hắn.
Hy Bình nhấc một con cá lên, kêu to:" Có ai cho ta mượn một thanh kiếm?"
Lý Ngọc trong bóng tối đi lại, má của nàng hiển nhiên đang đỏ hồng. Nàng rút kiếm đưa cho Hy Bình.
Hy Bình nhận kiếm, hỏi:" Lý Ngọc, kiếm này sắc chứ?"
Lý Ngọc gật gật đầu.
Hy Bình lại nói:" Lý Ngọc, nàng ngồi cạnh ta, ta sẽ làm cá cho nàng ăn. Đừng nghe lời bọn sàm tử này, ta chỉ đưa cho ba người nàng ăn thôi, không cho bọn họ ăn."
" Ta không ăn."
Lý Ngọc sợ hãi nói, nhưng nàng vẫn ngồi xuống bên cạnh Hy Bình, vô ý đưa mắt nhìn cột chống trời của Hy Bình, má nàng lại một phen đỏ hồng.
Hy Bình không nói nữa, tập trung làm cá, bỏ toàn bộ nội tạng cá, rồi lại tiếp tục làm với con khác. Chẳng biết bao lâu, bỏ hết nội tạng của hơn mười con cá rồi nói:" Minh Ngọc, nàng cũng đến đây! A Mật Y vợ yêu nữa, nhanh đến đây giữ đao cho lão công."
A Mật Y nghe thấy, mặt thoáng ửng hồng, chà chà chân, không xuất ngôn phản bác, nhìn thấy trên mặt đất quả thật bên phải Hy Bình quả có Liệt Dương Chân đao, nói:" Đao!"
Hy Bình ngẩng đầu lên nhìn nhìn nàng, rồi kéo tay nàng xuống, để nàng ngồi xuống bên phải, đột nhiên nhanh như chớp hôn lên mặt nàng, rồi cười:" Vợ ta, quả là thơm quá."
A Mật Y còn chưa kịp là tình nhân của hắn, bây giờ đã trở thành " Vợ"?
Lý Ngọc và A Mật Y một người bên trái, một người bên phải, khi Minh Ngọc đến, liền ngồi phía trước mặt Hy Bình.
Hắn nhìn trái, rồi nhìn phải, rồi ngó trước, phát giác y phục của ba nàng đã biến mất.
Mỗi người chỉ mặc một chiếc yếm. Của A Mật Y là một chiếc yếm hoa, của Lý Ngọc là một chiếc màu tím, còn Minh Ngọc là một chiếc màu trắng, chàng cảm thấy sửng sốt, hỏi:" Bọn nàng tại sao lại lộ liễu như vậy?"
Minh Ngọc nói:" Chúng ta cởi ngoại y để lau chùi thân thể chàng."
" Nguyên lai là như thế, được rồi, cũng không lộ quá - chỉ là một chút chút, he he"
" Ngươi nghĩ ai cũng hoan hỉ khoe da thịt như ngươi à? Thật là biến thái quá!" A Mật Y thấp giọng nói, rồi tiếp tục cúi đầu.
Hy Bình cầm lấy đao trong tay nàng, hai tay nắm chặt, hướng đao về phía trước, nói:" Bọn nàng mau dùng kiếm xuyên qua lũ cá, nhanh, mau nướng cá đi."
" Nướng cá?" Trong động có tiếng lao xao truyền lại.
Hy Bình nói:" Nhóm người ngây dại kia, không biết đao của ta có thể phát hỏa ư? "
Hắn nói xong, Lý Ngọc và Minh Ngọc lập tức dùng kiếm xuyên cá, A Mật Y cũng ngẩng đầu lên dùng kiếm xuyên cá. Mười lăm con cá bị ba thanh kiếm xuyên thành hàng dài.
Minh Ngọc đột nhiên đứng dậy, Hy Bình hỏi:" Nàng định đi đâu?"
" Ta muốn đi rửa." Minh Ngọc nói.
Hai nữ nhân kia nghĩ nàng nói có lý, cũng cùng nàng đi về phía thủy đàm, cho dù là rất tối.
Mọi người bằng cảm giác biết là có một cái thủy đàm ở bên cạnh, mang lũ cá đến bên thủy đàm rửa một hồi, rồi quay lại, ngồi lại như cũ.
Hy Bình nói:" Ta nổi lửa lên đây, ha."
Chỉ thấy Liệt Dương Chân đao xạ ra một ánh sáng hồng, làm toàn động bừng sáng, rồi toàn đao bốc lửa. Tam nữ đưa kiếm tới, hơ trên lửa hồng, lửa từ đao phát ra quả là rất mạnh, đám cá nhanh chóng được nướng chín, mùi cá nướng lan ra khắp hang động.
" Nước miếng chảy ra chưa?"
Hy Bình nhìn chúng nhân trong động, đắc ý.
Ảnh lửa tắt đi, đại nghiệp nướng cá đã kết thúc, Hy Bình hỏi:" Ba vị lão bà, chúng ta ăn cá ở đây có tốt không nhỉ?"
Ly Ngọc và Minh ngọc đồng thanh:" Tốt"
A Mật Y nhỏ giọng:" Không gọi là lão bà có được không?"
" Tại sao?"
A Mật Y thẹn thùng đáp:" Nhân gia không phải là . của chàng"
Hy Bình cười giòn:" Sau khi ăn cá xong, ta và nàng động phòng, chẳng phải là đã là người của ta? Hay nàng sợ nói trước bước không qua?"
A Mật Y nhỏ giọng:" Ngươi thật tùy tiện, nếu có thể thoát khỏi động huyệt này, ta..ta sẽ dốc lòng theo ngươi."
" Còn bọn nàng?" Hy Bình nhìn nhìn Lý Ngọc và Minh Ngọc.
Hai nàng cùng lúc nói nhỏ:" Ở đây có nhiều người."
" Sợ gì chứ? Để bọn họ nhìn cho thoải mái. Đến đây, chúng ta ăn nào, ha ha, thơm thật!" Hắn liền cầm lấy một con cá nóng, đưa ngay vào miệng, ba nữ nhân cũng bắt đầu ăn.
Đám người trong bóng tối nhìn họ ăn, mồm đều nhiễu ra nước miếng.
Hy Bình ăn xong một con cá, chép miệng:" Thật là ngon quá", rồi đứng dậy.
Đi về phía Phỉ Sa, ôm nàng ta quay lại. Thân thể xích lõa của nàng bị ánh sáng chiếu vào, hắn liền ngồi xuống, để nàng ta ngồi trong lòng.
Hắn rút một con cá ra khỏi kiếm của Lý Ngọc, rồi đưa lên:" Nàng cũng ăn đi!"
Nước mắt Phỉ Sa vừa ngừng rơi, lúc này lại chảy ra, chàng kéo mặt nàng ta vào ngực, nhẹ nhàng lau nước mắt.
Hy Bình nói:" Đừng có khóc nữa, ăn cái này vào, nếu không ta sẽ giận đó."
" Đa tạ, ta ăn" Phỉ Sa tiếp nhận cá nướng, ngừng khóc.
Hy Bình đưa tay lên lau nước mắt cho nàng, nói:" Ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn đấy."
" Sao ngươi lại tốt với ta vậy?" Phỉ Sa hỏi.
Hy Bình mỉm cười:" Vì nàng đã nói, nàng là bằng hữu của ta, phải không?"
Khuôn mặt mỹ lệ của Phỉ Sa hơi hồng lên, cúi xuống ăn cá tiếp, hai hàng lệ lại tiếp tục rơi xuống con cá nướng trên tay.
Năm người ăn hết mười lăm con cá nướng, Hy Bình phóng khai Phỉ Sa, để nàng ngồi cạnh A Mật Y và Lý Ngọc, đứng dậy vỗ bụng giống như lão nông, nói lớn:" Ăn no quá, tự nhiên muốn hát, tại trà phạn này, ta sẽ vì mọi người mà cống hiến một kiệt tác, ai dám cản ta, ta đánh chết, ha ha! Mọi người nghe đây, đừng vội nghĩ sẽ chết ở nơi đây, đừng quên ở nơi đây chúng ta còn có cá.. "