Liệp Chứng Pháp Y Hệ Liệt – Quyển 1

Chương 20




Sảnh phòng khám đông nghẹt người, tất cả đều đến để xem náo nhiệt. La Gia Nam lấy phù hiệu cảnh sát để dọn đường cho mình và Miêu Hồng. Gia đình bệnh nhân mặc đồ tang gào khóc ở bệnh viện. Chính xác, bạn không đọc nhầm đâu, đúng là mặc đồ tang và gào khóc ở bệnh viện. Trên sàn nhà có một thi thể đã được che kín bằng vải trắng, nhưng ngón tay xám đen khiếp người vẫn lộ ra ngoài.

"Đang làm gì đây?!" La Gia Nam đứng trước thi thể, giơ phù hiệu cảnh sát về phía cô gái khóc thảm nhất: "Đây là bệnh viện, không phải nhà tang lễ! Muốn gào khóc thì không thể gào ở đây!"

La Gia Nam không nghĩ cô ta sẽ nhào đến ôm eo mình và khóc to hơn: "Ôi trời đất ơi! Bọn họ chữa bệnh chết người nhưng lại không cho chúng tôi một lời giải thích nào. Anh phải làm chủ cho chúng tôi!"

Bất ngờ bị ôm lấy eo, La Gia Nam theo bản năng muốn đẩy ra nhưng hắn có cảm giác có gì đó đá vào bắp đùi mình. Hắn nhìn lại cô ta, thấy tóc vàng và đầm xanh dương là lập tức nhớ lại người phụ nữ có thai hay đến quấy phá mà hôm qua y tá Phan đã nhắc đến. Cảnh sát không có cách nào đối phó với những người kiểu này, chửi mắng không được mà đánh đập cũng không xong. Còn có những kẻ bồng cả con nhỏ đến đây. Cùng lắm thì công an chỉ có thể tạm giam họ vì tội gây rối trật tự công cộng, nhưng chỉ lập biên bản chứ không thể phạt tù.

La Gia Nam nhanh chóng nắm lấy cánh tay người đang ôm mình: "Cô gái, đừng nhào vào ôm tôi như vậy. Còn đứa bé kìa! Chú ý đứa bé!"

"Bọn lang băm vô lương tâm này muốn giết chết mẹ con tôi." Sản phụ buông tay, hung hăng chỉ về một bác sĩ đang bị một nhóm người nhà bệnh nhân vây đánh, nói: "Chính là thằng đó! Nó chữa bệnh chết cha nuôi của tôi! Nó phải đền mạng!"

Lúc này La Gia Nam mới chú ý đến bác sĩ Hạ bị đám người kia vây xung quanh. Nếu không có hai bảo vệ che chắn thì áo blouse trắng của cậu ta chắc đã bị xé toạc ra. Bác sĩ Hạ không đeo kính, trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện những mảng đỏ. La Gia Nam nhìn xuống đất, bên cạnh thi thể chính là mắt kính của cậu, nhưng tròng kính đã nát còn gọng kính cũng bị giẫm đến biến dạng.

Miêu Hồng lập tức tiến lên túm lấy vai sản phụ rồi kéo người đi, gắt gao dạy dỗ: "Có vấn đề thì giải quyết? Thả thi thể ở đây là muốn làm gì?"

"Bọn nó có thành ý giải quyết vấn đề sao? Hả? Năm mươi vạn? Mạng của cha tôi chỉ đáng giá năm mươi vạn thôi à?" Sản phụ chống nạnh, vênh bụng lên mà chửi: "Tôi muốn một nhát đánh chết Hạ Dũng Huy rồi bồi thường cho nhà nó năm mươi vạn!"

La Gia Nam coi như được mở mang tầm mắt về những người làm nghề "bạo động y tế" chuyên nghiệp. Gây áp lực lên bác sĩ bằng cách kéo thi thể bệnh nhân họ đã điều trị đến, có thể xem như đây là bạo lực và cưỡng bức rồi. Chỉ là "xem như" thôi, vì hành vi của những người này không trái pháp luật. Thế nhưng lừa đảo lại là vấn đề khác. Trước đây hắn còn nghe nói Cục Điều tra Tội phạm Kinh tế đã giải quyết một vụ án "bạo động y tế" chuyên nghiệp trong nhiều năm liền. Trưởng khoa Phương đã bị đám người này làm phiền từ lâu. Anh ta thường gọi bảo vệ từ những tầng khác xuống để bao vây đám "người nhà" này rồi chờ cảnh sát huyện đến giải quyết.

"Chị có bằng chứng đây là sự cố y khoa không? Có khám nghiệm tử thi chưa?" La Gia Nam hỏi thai phụ. Thường thì những chuyện này không thuộc quyền quản lý của Tổ trọng án. Thế nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của bác sĩ Hạ vị bị người ta vây đánh, trong lòng hắn nổi lên lửa giận.

Đám người này đúng là thấy tiền sáng mắt. Người đã khuất không có mồ yên mả đẹp, lại còn bị bọn chúng phơi thây ở đó mà xem như đạo cụ làm giàu.

Sản phụ khịt mũi, hất cằm nói với La Gia Nam: "Bệnh viện dùng tiền mời pháp y đến khám nghiệm tử thi, pháp y cầm tiền của bệnh viện thì đương nhiên sẽ nói tốt cho bệnh viện rồi?!"

La Gia Nam thật sự muốn đánh người này. Phí khám nghiệm tử thi của Lão Hàn là bệnh viện trả cho phòng thí nghiệm của Cục Công an, coi như việc công đổi lấy việc công. Nếu phòng thí nghiệm có thưởng thêm tiền cho chú ấy thì đó cũng là tiền công người ta lao động đàng hoàng. Còn người đàn bà chỉ có cái miệng này thì có quyền gì mà hạ thấp nhân cách người khác trước mặt nhiều người như vậy?!

"Không thể nói được gì rồi đúng không anh cảnh sát? Nè, nếu anh thấy tôi phạm pháp thì bắt tôi đi." Sản phụ đưa tay ra tỏ vẻ khiêu khích.

La Gia Nam tức muốn nghẹn mà không có chỗ xả giận, nghe vậy hắn lập tức chụp lấy cổ tay cô ta: "Ừ cô đúng là phải theo chúng tôi về Cục một chuyến. Cảnh sát có một số vấn đề liên quan đến cái chết của y tá trưởng Phùng Văn Nguyệt của khoa Nội hô hấp muốn hỏi cô."

Thấy mặt sản phụ biến sắc và định giả bộ trượt chân té xuống sàn, Miêu Hồng nắm chặt lấy vai cô, cảnh cáo: "Đừng có giở trò. Có nhân chứng nói cô từng xung đột với nạn nhân. Bây giờ cô đang là nghi phạm của vụ án giết người này."

Nghe lời này, sản phụ đứng sững. Cô không nghĩ mình đã chọc tới cảnh sát hình sự. Nhìn thấy "chủ xị" bị cảnh sát bắt đi, những người khác bắt đầu nhốn nháo. Có hai kẻ định khiêng thi thể chạy ra ngoài thì bị trưởng khoa Phương gọi bảo vệ chặn lại ngay cửa.

La Gia Nam khom lưng nhặt cái kính đã biến dạng trả cho bác sĩ Hạ và an ủi cậu: "Đừng suy nghĩ nhiều, tụi nó không phải "ghim" cậu đâu. Tụi nó chỉ muốn tiền thôi."

"Cảm ơn cảnh sát La. Cũng không phải lần đầu tôi gặp phải chuyện này. Tôi không nghĩ nhiều đâu." Bác sĩ Hạ thở dài, viền mắt hơi đỏ lên. La Gia Nam thấy mặt cậu có vết trầy xước nên cau mày hỏi: "Tụi nó đánh cậu à?"

"Không. Tụi nó lôi tôi ra khỏi văn phòng rồi đập mặt tôi vào khung cửa."

"Không có ai cản tụi nó sao?"

"Tôi không để các y tá nhúng tay vào chuyện này, các bạn sĩ thì đều đang ở phòng khám bệnh ngoại trú. Trong văn phòng chỉ có mình tôi thôi."

"Vãi thật..." La Gia Nam buồn bực xoa cằm: "Chờ chút nữa bên cảnh sát huyện tới, cậu cho người ta biết kẻ ra tay là ai để công an tạm giam nó bảy ngày với lý do trị an."

Bác sĩ Hạ bỏ mắt kính vào túi áo blouse, nhìn La Gia Nam rồi cười khổ: "Cảnh sát La, chắc là anh không biết, nếu mấy người này mà bị tạm giam một ngày là gia đình người chết cho thêm năm trăm đồng đó. Thôi, bọn họ chữa bệnh cho người thân đã tốn kém rồi, tôi cũng không có bị gì nên cũng không muốn tạo thêm gánh nặng cho họ."

Tuy La Gia Nam cảm thấy thiện tâm của bác sĩ Hạ đặt sai chỗ nhưng hắn cũng không biết phải phản bác thế nào. Hắn nghĩ một chút rồi nói với bác sĩ Hạ: "Đưa số điện thoại của cậu đâu. Nếu đám người kia còn tìm cậu để nháo thì cậu gọi điện thẳng cho tôi."