“Cậu đến rồi.” Mở cửa là Haibara Ai, thần sắc trên mặt đạm mạc, nhìn Conan từ trên xuống dưới, rồi sau đó dừng mắt lại trên đầu Conan, “Xem ra lần này cậu thật chật vật nhỉ!”
Conan run rẩy khoé miệng, không phủ nhận, quả thật bộ dáng hiện tại của cậu có vài phần chật vật.
“Vào đi!” Haibara Ai nói.
Tiến sĩ Agasa đang ở trong phòng, tay bưng một ly trà lạnh, chậm rãi uống, thấy Conan vào nhà, lập tức đứng lên nói: “Shinichi, cháu về rồi ư? Hả? Đầu cháu làm sao vậy? Bị thương nặng lắm sao?”
Một lạnh lùng băng sơn, một nổ như súng máy. Cường liệt tương phản như vậy đối với Conan, cậu có chút không thích được.
“Đã không có việc gì.” Conan trả lời.
“Theo tôi lại đây.”
Lúc tiến sĩ Agasa còn muốn nói gì đó, Haibara đã nói với Conan như vậy. Conan tất nhiên cũng vào phòng ở bên cạnh. Trước khi vào cửa, Conan quay đầu nhìn thoáng qua tiến sĩ Agasa, nói: “Bác, bác gầy hơn rồi.”
“Hả, phải không?” Hiển nhiên có chút không thể tin, tiến sĩ Agasa nhìn cái bụng tròn xoe của mình, lại sờ sờ gương mặt đẫy đà như cũ của mình, ông thế nào lại chẳng cảm giác được gì, chẳng lẽ việc kiểm soát ăn uống của Ai-chan thực sự có hiệu quả? Nhưng nghĩ đến việc kiểm soát ăn uống này, tiến sĩ Agasa lại thở dài, rồi sau đó ngồi trên sô pha, tiếp tục uống trà, bỗng nhiên cảm thấy phụ nữ giảm béo quả là việc vô cùng tàn phá thân thể.
Trong phòng thí nghiệm tối đen, sau một tiếng “tách” bật đèn, trước mắt liền sáng sủa.
Conan cũng không phải lần đầu vào phòng thí nghiệm của bác tiến sĩ, nhưng lúc này đây hiển nhiên có chút bất đồng so với lúc trước. Bác tiến sĩ tương đối thành thạo các loại thiết bị, cho nên trong phòng thí nghiệm thường phủ đầy các thiết bị điện. Nhưng hiện tại lại tràn đầy ống dẫn, thậm chí còn có ống tạo bọt khí.
Haibara lấy ra một ống nghiệm từ trong ngăn tủ, ống nghiệm trong suốt có thể nhìn thấy rõ ràng viên nang màu trắng bên trong.
“Tôi đã phân tích thành phần của rượu, cùng với thí nghiệm các tế bào dưới kính hiển vi, tạo thành loại thuốc này.” Đưa ống nghiệm đến trước mặt Conan, Haibara Ai thản nhiên nói.
Conan tiếp nhận ống nghiệm, trong lòng tràn đầy vui sướng không cần nói cũng biết.
“Nhưng mà, tôi đã nói rồi, còn chưa có người thí nghiệm, cho nên đến cùng hiệu quả như thế nào, tôi cũng không chắc, nói không chừng cũng có thể là thuốc độc.” Haibara híp mắt, trên mặt mang theo khí tức nguy hiểm, “Thế nào, muốn thử hay không thì tự mình suy nghĩ.”
Conan quay đầu nhìn lại đôi mắt của Haibara, cậu hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô, hiện tại ngoại trừ cậu cũng chỉ có Haibara Ai là uống phải APTX-4896, cho nên người thí nghiệm chỉ có thể là cậu hoặc Haibara, nhưng Haibara cũng là người duy nhất biết chế dược, tất nhiên không thể mạo hiểm, bằng không, đến lúc đó nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, như vậy có lẽ một chút hi vọng cũng thật sự không có.
Cho nên, mặc kệ kết quả như thế nào, lựa chọn đều ở trong tay Conan.
Khoé miệng hơi hơi nhếch lên, Conan nghiêng đầu, “Nếu tôi không uống, cô tính làm gì?”
Haibara cũng hơi cong khoé môi, nói: “Cậu sẽ.”
Nghe được như thế, Conan vươn tay đổ thuốc vào lòng bàn tay, rồi sau đó không dùng đến nước, liền ngửa đầu nuốt xuống.
“Nếu cậu chết, tôi sẽ giúp cậu nhặt xác.” Haibara nhìn hành động của Conan, ánh mắt lộ ra một tia vi diệu, nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Tôi đây phải cảm ơn cô rồi.” Lúc Conan nói xong câu đó, ý thức đã bắt đầu mơ hồ, tứ chi và đầu óc đều đau đớn, loại đau đớn vô cùng quen thuộc này nhanh chóng tràn ngập cơ thể cậu.
Đột nhiên ý thức được tình trạng thân thể của cậu, nhưng giờ phút này, hối hận hiển nhiên đã muộn.
“Này, tỉnh tỉnh, này!” Trên gương mặt không ngừng bị tát, thậm chí ngẫu nhiên còn chạm vào miệng vết thương trên đầu.
Conan cau mày, cuối cùng gian nan mở mắt ra.
Lúc này cậu đang nằm ở trên giường, Haibara và tiến sĩ Agas đều đứng ở đầu giường. Lấy tay che lại ánh sáng chói mắt, Conan hỏi: “Tôi ngủ bao lâu?”
Haibara cầm đồng hồ của mình, nhìn Conan nói: “Chính xác là 25 giờ 37 phút 35 giây.”
Conan cảm giác được giọng nói của mình không thích hợp, cậu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Haibara Ai, rồi sau đó lại duỗi hai cánh tay ra.
Vẫn là tay của con nít. Thất bại rồi sao?
“Thí nghiệm cũng không phải hoàn toàn thất bại, sự thật là thân thể của cậu duy trì được nguyên trạng 24 giờ, sau đó lại bị teo nhỏ lại. Lúc cậu mê man tôi đã thử kiểm tra mẫu máu của cậu, hiển nhiên tôi đã xem nhẹ năng lực của tế bào APTX-4896, 24 giờ đầu tiên bị áp chế, thế nhưng nhanh chóng phản công, rồi sau đó tăng trưởng trở về số lượng vốn có.” Haibara Ai thản nhiên giải thích.
“Nói cách khác, tôi mỗi lần đều chỉ có thể duy trì 24 giờ?” Conan kinh ngạc hỏi, bởi vì mê man, cậu thậm chí không có cảm giác được thân thể biến hoá.
“Đúng vậy, chính xác hơn, thuốc giải này chỉ là chưa đủ số lượng thuốc, không thể lập tức tiêu diệt được tất cả độc tố của APTX-4896. Nhưng mà sau khi uống thuốc, cũng không xuất hiện hiệu quả trái ngược. Nói cách khác không có tác dụng phụ, nếu cậu nguyện ý, có thể tạm thời dùng thuốc này để duy trì thân thể, nhưng mà tôi vẫn khuyên cậu, tốt nhất là cách 48 giờ dùng một viên, dù sao cái loại đau đớn này, cậu cũng hiểu rõ.” Haibara nói xong liền ngáp một cái, vì chờ đợi phản ứng của thân thể Conan, cô cũng đã 24 tiếng không chợp mắt.
“Thuốc giải thật sự khi nào mới thành công?” Conan gật đầu, cậu hiểu rõ lời của Haibara, nói cách khác nếu dùng thuốc này thì cần phải bảo trì một ngày là con nít một ngày là học sinh trung học, nếu không đau đớn như vậy xảy ra liên tục, thân thể rất nhanh sẽ bị tàn phá.
“Hiện tại liều thuốc chỉ có thể thấp ngang 24 giờ, trên thực tế lượng thuốc đã cơ hồ chính xác, chỉ là bởi vì không có khả năng hoàn thành một lần, cần phải nuôi cấy lại mà thôi. Nói cách khác, chỉ cần gia tăng số lượng sẽ có khả năng thành công, nhưng số lượng này là bao nhiêu, còn cần phải nghiên cứu, nhưng mà may mắn tôi đã có số liệu thân thể cậu, cho nên hẳn sẽ rất nhanh.” Haibara nói xong liền ra khỏi cửa, lại quay đầu nói: “Lần này là thất bại, tổ chức cũng không đơn giản như tưởng tượng của cậu, Shinichi Kudo, cậu tự cầu nhiều phúc đi!” Nói xong liền đóng cửa lại.
Trải qua 25 giờ, hiện tại là hoàng hôn, cậu cũng nên trở về, nếu không bọn họ cũng sẽ lo lắng. Nghĩ như vậy Conan liền đứng lên.
“Cháu làm gì vậy Shinichi?” Tiến sĩ Agasa đứng một bên hỏi, đối với hai thân thể trẻ con này, cho dù người khác vẫn đối xử bình tĩnh như trẻ con, ông lại là vô vọng.
Conan mặc bộ quần áo đặt ở bên cạnh, thân thể bủn rủn khiến động tác của cậu rất chậm: “Cháu về trước đây, tiến sĩ.”
“Ôi, Shinichi, thân thể của cháu đã ổn rồi sao?” Tiến sĩ Agasa lo lắng hỏi.
“Không có việc gì rồi ạ!”
Lúc đi ra cửa, tiến sĩ Agasa bỗng nhiên ngẩng đầu, “Shinichi, đây là Ai-chan nhờ bác đưa cho cháu.” Tiến sĩ Agasa đưa cho Conan một bọc giấy nhỏ.
Mở ra, bên trong là những viên thuốc màu trắng.
“Cô bé nói, thuốc này tuy không phải là thuốc giải hoàn toàn, nhưng mà cũng có thể cho cháu một giới hạn để làm anh hùng, chỉ cần vị anh hùng này đừng quên mất thời gian như cô bé lọ lem là được… Dùng bình thường sẽ không có vấn đề gì.” Nói lại nguyên văn lời Haibara cho Conan biết.
Conan nhìn thuốc, vừa rồi rõ ràng có thể đưa cho mình lại không làm, cậu liệu có thể cho rằng, đây là, biểu hiện… thẹn thùng?
Nghĩ đến đây, Conan không khỏi nổi da gà, Haibara Ai mà lại thẹn thùng?
Trên đường trở về, bởi vì vấn đề thân thể, Conan đi rất chậm, cũng bởi vậy mà cậu gặp được ba đứa nhóc khiến cậu đau đầu.
“A, Conan.” Đường cái đối diện, Ayumi vẫy tay, mặt cười đầy ngọt ngào.
Mà Ayumi vẫy tay như vậy cũng khiến Mitsuhiko bên cạnh lập tức hưng phấn kêu lên.
Thật sự là muốn làm ngơ cũng khó, khoé miệng Conan run rẩy, trong lòng ảm đạm, rồi sau đó chỉ có thể thả lỏng, vươn tay vẫy vẫy lại.
“Conan, đầu của cậu làm sao vậy?” Ayumi mặt đầy thân thiết quan tâm hỏi.
“Đúng vậy, giống như là bị thương rất nặng, gần đây cậu đi đâu thế? Tuy rằng nghỉ dài hạn, nhưng mà cậu chỉ xin nghỉ hơn một tuần mà.” Mitsuhiko tò mò.
“Đúng vậy, Conan, có phải cậu lại đi phá án hay không, rồi cố ý không nói cho chúng tớ biết?” Genta híp mắt đầy nguy hiểm, vươn tay đánh một cú lên đầu Conan.
“A đau đau.” Đó là nơi bị thương nặng nha, Conan trong lòng kêu thảm thiết, đương nhiên ngoài miệng cũng thảm thiết kêu.
Genta lập tức buông tay, có chút ngượng ngùng.
“Conan đầu của cậu rốt cục là làm sao?” Ayumi bày ra bộ dạng cậu không nói thì phải hỏi đến cùng.
Rốt cuộc vẫn là chịu không nổi, Conan hì hì cười hai tiếng nói: “Tớ và gia đình bác Mori đi Thuỵ Sĩ, mới trở về.”
“Thuỵ Sĩ!!” Ba đứa nhóc cùng kêu lên kinh ngạc. Conan chỉ cảm thấy lỗ tai mình ong ong.
“Conan, không phải là cậu ở Thuỵ Sĩ lại gặp phải chuyện gì chứ? Có án mạng?” Misuhiko lập tức híp mắt nhìn Conan, hỏi.
Tiểu quỷ này, thật là…
“Haha, đúng vậy, nhưng mà đã giải quyết rồi.” Conan gãi gãi nơi duy nhất không đau là cái gáy của cậu.
“Haiz, thật đáng tiếc.”
Lại cùng nhau thở dài, nhưng mà Thuỵ Sĩ, cũng không phải nơi bọn nhóc muốn đi là đi được, cho nên thở dài xong cũng đành từ bỏ.
“Conan, đầu của cậu thật sự không có vấn đề gì sao?” Ayumi vẫn để ý cái đầu băng kín vải trắng của Conan.
“Ừ.” Dùng lực gật gật đầu.
“Đúng rồi, Conan, hai ngày nữa ở trong trường có đoàn diễn kịch rối gỗ đến biểu diễn, cậu sẽ tới xem chứ?” Ayumi còn nói thêm, hiển nhiên rất chờ mong, trên mặt đầy biểu tình sung sướng.
Kịch rối gỗ? Conan trong lòng khẽ động, sẽ không trùng hợp vậy đi? Lời của Vermouth như vang lên bên tai, sau khi cô ả nói câu đó, không lâu sau cậu về Nhật Bản, lại gặp gỡ…
“Conan? Conan? Cậu đang nghĩ cái gì?” Ayumi vươn tay đẩy Conan đang chìm trong suy tư.
“A, không sao, tớ đương nhiên sẽ đến. Hơn nữa đã lỡ rất nhiều bài rồi!” Mang theo ngượng ngùng của trẻ con, Conan nói.
“Haha, cậu vẫn còn biết sao, coi chừng thi trượt nha!” Genta một bên rất đắc ý nói.
“Sẽ không đâu, Conan lợi hại như vậy, tớ nghĩ người thi trượt là cậu đó!” Không hài lòng với lời nói của Genta, Ayumi lập tức phản bác.
Nhưng vào lúc này, một chiếc ô tô màu bạc chạy qua, tốc độ kia rất nhanh, dẫn đến cát bụi bên đường cuốn mạnh vào ba đứa trẻ đang đứng trên lề, trong miệng tràn đầy hạt cát.
“Sao lại như vậy? Ghét ghê!” Ayumi oán giận, vừa che miệng vừa phun cát trong miệng ra.
Genta và Mitsuhiko càng không có hình tượng mà lấy tay cào cào.
Còn Conan tựa hồ có chút không bình thường, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện trong nháy mắt mặt cậu tái nhợt.
Mùi hương kia, vị bạc hà thản nhiên, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng Conan lại ngửi được, là hương vị đặc thù của loại thuốc lá Mild Seven kia.
Chiếc xe màu bạc cách đó không xa bỗng nhiên dừng lại, Conan híp mắt thấy cửa xe bị mở ra. Rồi sau đó đồng tử nhanh chóng co rút.
Một người đàn ông mặc đồ đen, mũ dạ màu đen, lộ ra mái tóc bạch kim, trong bóng tối không rõ ràng là đôi mắt màu xanh lục.
Người đàn ông chỉ xuống xe vào cửa hàng tiện lợi mua cái gì đó, rồi sau đó liền lên xe, từ cửa xe nhìn ra, Conan cảm giác được, ánh mắt kia tựa hồ hướng về phía bên mình.
Bị thấy rồi!
“Các cậu mau đi mau!” Conan nói.
“Hả?” Hiển nhiên ba đứa nhỏ không hiểu ý trong lời của cậu, nên đều ngẩng đầu nhìn Conan.
Lại nghe tiếng động cơ gầm rú, lúc quay đầu lại, ô tô kia đã đi xa rồi.
Chẳng lẽ không nhìn thấy sao? Không có khả năng!
“Conan, cậu dữ quá! Oa… Oa…” Ayumi hai mắt rưng rưng, không rõ vì sao bị quát lớn, nhất là người mà mình ngưỡng mộ, tất nhiên càng thêm uỷ khuất.
Hai mắt vẫn hướng về đường xe chạy kia, Conan lúc này mới nói: “Tớ thấy đã trễ thế này, các cậu nếu không trở về nhà, ba mẹ nhất định sẽ lo lắng, vẫn là nhanh trở về đi, tớ cũng muốn trở về.”
“Ừ.” Ayumi hít hít mũi, gật gật đầu.
“Này, Conan, bởi vì chuyện đó mà cậu lớn tiếng như vậy, thật quá phận mà, tớ còn tưởng là có chuyện lớn gì!” Genta oán giận nói.
Conan làm gì có tâm tình phản bác, tuỳ ý nói vài tiếng liền vẫy tay tạm biệt với ba đứa trẻ.
“Conan, phải tới trường học nha!” Trước khi đi, Ayumi không quên nói.
Conan gật đầu. Trong lòng vô cùng phức tạp, tên kia đến cùng muốn làm gì?
Mà trong chiếc xe màu bạc, Vodka lại có chút kinh ngạc, trên thực tế vừa rồi hắn cũng tưởng là Gin sẽ xuống xe bắt đứa bé kia, bọn họ thậm chí cũng đổi chiếc xe mà Gin thích…
“Đại ca, thằng nhóc vừa nãy kia… Không đi bắt nó sao?” Vodka cuối cùng nhịn không được hỏi.
Gin chỉ là mở hộp thuốc lá ra, đốt một điếu thuốc, rồi sau đó hít một ngụm, nói: “Nếu nhanh như vậy đã bắt được, thì tiếp theo còn chuyện gì thú vị nữa.”