Liệp Bộ

Chương 1: Mộng




Bóng tối đặc quánh, vươn tay không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay, cho dù là ban ngày hay ban đêm đều không nhận ra được, thật khiến cho người ta sợ hãi đến phát điên.

Cửa sổ nhỏ hẹp sát mái nhà, quạt máy chậm chạp chuyển động, không khí tràn ngập mùi ẩm ướt, trên người cho dù có mặc quần áo cũng giống như được bao bọc bởi một lớp màng nước. Nóng bức khó chịu, ánh mắt không thể mở ra. Toàn bộ đầu óc như bị chì lấp đầy, vô cùng hỗn loạn!

Hai tay bị khoá vào bàn sắt làm cho cậu chỉ có thể cúi thấp người ngồi xổm bên cạnh bàn, không có cách nào đứng lên duỗi thẳng được hai chân đang đau nhức, cũng không thể ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.

Tình cảnh này thật sự vô cùng xấu hổ và khó có thể chịu đựng, chỉ khi nào đến bữa cơm trưa hay chiều mới được thả lỏng một lát.

Cửa phía xa được mở ra, cánh cửa sắt nặng nề phát ra âm thanh “kíttt” vô cùng chói tai. Những tia sáng vừa xuyên vào lại bị một thân ảnh cao lớn che khuất.

“Cậu là Shinichi Kudo?”

Giọng điệu tràn đầy nghi ngờ và khinh thường, nếu là lúc khác Shinichi Kudo nhất định sẽ giương khoé môi, cộng thêm ánh mắt khiêu khích mà nói: “Tôi chính là thám tử trung học Shinichi Kudo.” Nhưng giờ phút này, cho dù là thân thể hay tinh thần cậu đều đã mệt mỏi hư hao. 

Đứng trước mặt cậu là một người đàn ông da trắng cao lớn, mái tóc màu vàng kim, mặc một chiếc áo choàng đen, chiếc mũ da đen che đi một nửa gương mặt của hắn. Cả người hắn ta như hoàn toàn chìm trong bóng đêm. Nhưng khí tức đáng sợ của hắn tuyệt đối không thể bỏ qua. Cặp mắt xanh lục kia trong bóng đêm tối lộ ra ánh nhìn sắc bén, như sói hoang đang quan sát con mồi của mình.

Mồ hôi, có lẽ là vì nóng bức, vì khẩn trương, cũng có lẽ cũng là vì sợ hãi, nhỏ giọt rơi xuống đất. Shinichi Kudo há miệng thở dốc, yết hầu khô khốc chỉ phát ra âm thanh yếu ớt.

Bỗng nhiên người áo đen nhếch miệng cười, tay rút một khẩu súng từ bên hông ra, nhắm vào trán Shinichi Kudo.

Hai mắt cậu đột nhiên mở to, đôi mắt đỏ ngầu như có thể bật ra máu tươi, mồ hôi theo hai má trượt xuống hốc mắt. Tất cả hô hấp dường như ngừng lại…

Nhưng vào lúc này, hình ảnh đáng sợ kia tựa hồ như cảnh trong tivi, biến thành một màn hoa tuyết, lại bỗng nhiên trở về một màn tối đen. Shinichi có chút mờ mịt, hai mắt choáng váng không mở ra nổi, là vì mồ hôi sao?

Lúc cậu mở mắt ra, phát hiện hai chân chạm đất liền cố gắng chạy, không ngừng trốn chạy… Làm thế nào mà mình thoát khỏi mật thất kia được? Làm sao mình mở được còng tay? Đây là chỗ nào? Trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng, sự sắc bén cẩn thận thường ngày vào lúc này cũng trở nên vô dụng. Thứ duy nhất hoạt động được chính là thân thể cậu, nó theo bản năng chạy về phía trước, chạy mãi không dám ngừng.

Tiếng bước chân trầm ổn thong thả vang lên phía sau, vô cùng bất đồng với nhịp tim hỗn loạn thình thịch bây giờ của cậu. Rõ ràng nghe thong thả như vậy, nhưng không biết là ai đang từng bước lại gần, lại gần…

Trốn không thoát, trốn không thoát…

Trong đầu cậu không ngừng lặp lại, sau đó không ngừng phủ định. Hai chân đã gần như vô lực, toàn bộ thân thể đột nhiên mềm nhũn, điểm tựa trên mặt đất bỗng chốc mất đi, chạy thêm một bước liền ngã mạnh xuống.

Ngoại trừ tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng bên tai thì cả không gian chỉ còn tiếng tim đập dần bị đình trệ.

Quay đầu lại, một mái tóc vàng kim, đôi mắt xanh lục, áo choàng dài màu đen khiến người kia giống như ác quỷ từ địa ngục. Khoé miệng giương lên, răng nanh bén nhọn trong bóng đêm loé ra một tia sáng màu trắng. 

Hơi thở hổn hển nặng nề, yết hầu giống như bị bóp chặt, trong nháy mắt lại trở về cảnh tối đen. Khốn kiếp, tại sao có thể té xỉu vào lúc này?

“Nói cho tao biết, mày đã thấy cái gì?”

Thân thể bị trói vào ghế gỗ nặng nề, dây thừng thô ráp siết chặt, thậm chí hít sâu một cái cũng đau đớn vô cùng.

Tờ giấy ố vàng bị đặt trước mặt một cách thô lỗ, cơ hồ chạm đến chóp mũi. Giọng đàn ông cộc cằn, lộ rõ sự không kiên nhẫn. Lúc này, Shinichi Kudo mới thấy một hình vẽ bản đồ kỳ lạ, cũng không hoàn chỉnh, chỉ liếc mắt một cái cậu liền hiểu được, bản đồ bị mất một góc đã chứng minh tất cả.

Lần này là một người đàn ông cao ráo, không giống với người da trắng cao lớn kia. Nếu nói người đàn ông da trắng kia là một thợ săn bình tĩnh, kiên trì chờ đợi con mồi, thì con người cao tráng này chỉ là một tên côn đồ, một tên côn đồ thiếu kiên nhẫn nhưng có đầy đủ sức mạnh công kích.

Trầm mặc. Ngoại trừ trầm mặc ra cậu cũng không biết phải ứng đối như thế nào, trong cổ họng vẫn nóng cháy như cũ. Có lẽ cho dù cậu muốn nói cũng nói không được. Nhưng không thể nghi ngờ, sự im lặng của cậu lại đang khiêu khích tên kia! Sau khi buông một tiếng cười lạnh, hắn tống cho cậu một cú đấm rắn chắc vào bụng, vốn là nơi yếu ớt. Cú đấm rất mạnh cùng lúc mang lại cảm giác đau đớn và buồn nôn.

Người đàn ông cao tráng bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười, cái miệng rộng lớn, lộ ra khoang miệng hồng hồng cùng hàm răng trắng dày đặc.

Cho dù gương mặt hắn ta không có bất cứ điểm nào giống với người đàn ông da trắng kia nhưng nụ cười này lại không hề khác nhau, lộ ra một vẻ quỷ quyệt hắc ám.

Một màu đen băng lạnh dán trên mặt cậu

“Thám tử trung học? Nổi tiếng toàn quốc? Nếu như cái này mà mày cũng nhìn không ra thì khỏi cần lưu lại nữa, đại ca cũng sẽ không để ý đến việc tao loại bỏ một tên vô dụng vướng tay vướng chân…”

Họng súng bị dùng lực dí trên trán đầy mồ hôi, lạnh lẽo băng giá truyền đến cảm giác chết chóc.

Ghế dựa bỗng nhiên nảy lên một cái, Shinichi Kudo cảm thấy hoa mắt, một lần nữa bóng đêm lại che lấp tất cả.

“Tôi có thể cứu cậu, chỉ cần cậu uống cái này…”

Hai mắt Shinichi giẫy giụa cố gắng mở ra, không ngừng thở dốc hổn hển, là mơ sao? Đã không còn súng, không còn truy đuổi…

Shinichi Kudo lắc lắc đầu, tóc dính mồ hôi theo động tác của cậu bay bay. Bàn tay cảm nhận được sự mềm mại, là giường sao? Lần này là thật? Cậu tỉnh rồi? Cậu vẫn còn sống?

Ngẩng đầu lên liền bắt gặp một cô gái mặc áo trắng, là người vừa mới lên tiếng. Đó có lẽ là một nữ bác sĩ nhưng không có cảm giác cứu người an toàn, đôi tay mang găng trắng đang kẹp một viên thuốc màu đỏ, đi về phía cậu.

Khuôn mặt dửng dưng, đôi mắt thờ ơ, cả người nhìn qua đều mang lại cảm giác đạm mạc. Một mái tóc màu nâu lướt qua, bóng dáng trắng như tuyết đã đứng ngay trước mặt.

Cậu mở miệng, vẫn không nói ra lời, sau đó thấy viên thuốc kia được nhét vào trong miệng mình liền tự động nuốt xuống. 

Đây là cái gì? Trái tim đột nhiên hoảng loạn, hai mắt nhìn chằm chằm cô gái kia, lại giống như bị sương mù che mất, tất cả đều không rõ ràng.

Cậu đã uống cái gì? 

Không có thời gian tự hỏi. Trong nháy mắt, hiệu lực của viên thuốc kia mạnh mẽ phát huy. Toàn bộ thân thể cậu đau đớn kịch liệt, cả người nóng ran khó chịu. Giống như toàn bộ xương cốt đều bị nứt gãy ra, sau đó lại tái hợp một lần nữa. Cậu muốn giẫy giụa mới phát hiện ra hai tay hai chân đều bị cột chặt trên giường.

Mồ hôi mặn chát, hai mắt đỏ bừng bị sương mù bao phủ, cậu chỉ có thể nhìn thấy người kia đang cười thờ ơ, ngẩng đầu nuốt một viên thuốc tương tự.

Tất cả mọi thứ hết sức quỷ dị, nhưng thân thể quá mức thống khổ, quá mức mệt mỏi… Cậu không thể tìm hiểu mục đích của cô ta là gì, chỉ còn lại đau đớn trước mắt. Cuối cùng cậu đành nhắm hai mắt, đau đến hôn mê bất tỉnh…

“Conan, em sắp bị muộn rồi đó, mau dậy đi!!”

Cửa bị mở mạnh ra, Ran Mori mặc đồng phục đứng ở trước cửa, kêu lên với đứa bé còn đang ngủ say trên giường.

Như là bị điện giật, thân thể đột nhiên bừng tỉnh. Trên người cậu dính đầy mồ hôi, tóc bết cả vào thái dương. Conan ngồi dậy, đầu óc có chút mờ mịt, lại nhìn xuống tay chân mình, rất nhỏ, là bộ dáng trẻ con, sau đó nâng mắt nhìn căn phòng….

Lại là mơ sao?

Trong lòng cậu vừa nhẹ nhàng thở ra, vừa không khỏi thắt chặt. Thân thể này… Cô gái kia tuy giúp cậu trốn thoát nhưng lại trói buộc cậu với thân thể này.

Non nớt, mảnh mai, thân thể này cái gì cũng không làm được.

Một thân thể của học sinh tiểu học.

Nâng tay cầm lấy kính đặt trên bàn đeo lên, Conan bước xuống giường, mang dép lê vào.

Leo lên trên ghế, đưa tay kéo màn ra. Ngoài cửa sổ đang là thời tiết tháng tư, nắng vàng tươi sáng nhưng Conan nhìn thấy lại nhíu nhíu mi.

Lần đó thật sự đột nhiên quá mức. Sau khi giải quyết án mạng xong bị đánh hôn mê, rồi tỉnh lại trong căn phòng tối quỷ dị.

Đã qua bao nhiêu ngày?

Cậu căn bản không tính toán được. Rồi sau đó trốn thoát, lại biến thành bộ dáng học sinh tiểu học…

Đôi tay nhỏ bé đột nhiên nắm chặt, bất kể là người đàn ông kia hay cô gái kia cậu nhất định sẽ tìm ra, kể cả những thứ đứng sau bọn họ… Âm mưu, chủ mưu…

“Người kia!”

“Này, Conan, em còn làm gì đó? Muộn học rồi!”

Ran Mori kéo Conan từ trên ghế xuống, búng trán cậu nhóc nói.

Cậu ngẩng đầu lên. Qua kính không độ, Conan lặng lẽ nhìn Ran Mori. Gương mặt thiếu nữ mịn màng vẫn còn mang theo tức giận.

“Em biết rồi, chị Ran.”

Sự cương ngạnh trên mặt cậu lập tức thay đổi, chỉ còn lại thanh âm trẻ con mang theo nét làm nũng.

Bây giờ cậu chưa thể để thân phận bị bại lộ. Không thể cho ai biết, kể cả Ran. Điều này không chỉ vì an toàn của bản thân cậu, nếu bị tổ chức áo đen kia phát hiện ra, đến lúc đó không chỉ cậu mà Ran và những người có liên quan đến cậu đều sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí có thể bị bọn chúng… diệt khẩu.

Dù sao cậu cũng từng xem qua bản đồ kho báu, cho dù bản đồ kia chỉ là mảnh nhỏ, cho dù cậu tạm thời không nhìn ra bất kỳ manh mối nào…

Nhưng tổ chức kia, nhất định sẽ không bỏ qua cho những ai có khả năng tiết lộ bí mật của chúng… 

Không thể nghi ngờ, thuốc của cô gái kia tuy rằng khiến thân thể cậu bị teo nhỏ, khiến cho cậu càng thêm gian nan khi điều tra tổ chức kia, nhưng giờ phút này cậu mang tên Conan Edogawa, cùng với gương mặt non nớt này chính là sự ngụy trang tốt nhất. Ít ra trong một khoảng thời gian ngắn cậu vẫn an toàn. 

Conan hơi cúi đầu theo Ran Mori ra ngoài. Bởi vậy Ran không nhìn thấy được đôi mắt trên mặt cậu lộ ra ánh nhìn lợi hại sắc bén.