Liên Tình

Chương 28




CHƯƠNG 28

“Tiểu cha, ngươi có mệt không? Chúng ta nghỉ một lát đi?” Một tiểu nam hài mặt mày lấm lem, thần sắc lo lắng nhìn thiếu niên bên cạnh so với y càng lôi thôi lếch thếch, mà sắc mặt lại vô cùng kém, đang không ngừng túa ra mồ hôi lạnh.

Thiếu niên gầy gò này chính là Hi Trần, đang cố nở một nụ cười suy yếu, “Không sao đâu, tiểu thiếu gia, ta. . . . Không mệt. . . . Chúng ta. . . . đi tiếp một lát nữa đi!”

Hai chân run rẩy vẫn cố khập khiễng bước đi, không chịu nghỉ ngơi một chút, bàn chân đã lâu không mang giày vì phải gấp rút lên đường nên đã phồng rộp đến chảy máu.

Tiểu nam hài bất mãn nhíu mày, nhìn chằm chằm Hi Trần, đột nhiên xoay đầu cúi gập người xuống, bướng bỉnh nói: “Nhưng mà ta mệt mỏi! Không muốn đi!”

Nếu còn đi tiếp như vậy nữa, tiểu cha sẽ không chịu đựng được mất!

Từ ngày bị đuổi đi, y đã nhìn ra tiểu cha bị bệnh, dọc đường vì đi tìm cái gã phụ thân mà y chưa bao giờ gặp mặt, mà hai người bọn họ phải sống những ngày không nơi nương tựa, vì lo lộ phí đi đường, tiểu cha còn cố sống cố chết làm việc, đan sọt tre, nhặt củi đến từng nhà trên trấn cầu xin mọi người mua, thậm chí còn leo lên mấy đỉnh núi, hái một chút dược liệu bình thường bán cho hiệu thuốc, những việc này tất cả chỉ vì muốn tiểu thiếu gia -y được ăn no mặc ấm, thậm chí Hi Trần cũng không muốn đến thầy thuốc xem bệnh của mình một chút!

Kể cả những lúc chẳng còn một đồng hào nào trong người, tiểu cha cũng sẽ vào trong núi tìm chút rau dại quả rừng mang về cho y ăn no căng cả bụng, cho tới bây giờ Hi Trần không hề để y phải chịu đói hay bị lạnh! Còn bản thân mình lại có thể không cần ăn, thường thường vài ngày cũng không thấy tiểu cha ăn một chút. Tiểu nam hài đau lòng nhìn Hi Trần, tiểu cha hắn. . . . Có thể bỏ mặc ta, một mình cao chạy xa bay mà! Vì sao phải ủy khuất chính mình như vậy, nhận hết tất cả hành hạ và coi thường?

“. . . . Được rồi. . . . Vậy chúng ta nghỉ một lát. . . .” Hi Trần liếc mắt nhìn tiểu nam hài một cái, cuối cùng đành chấp nhận, hắn biết tiểu nam hài vì lo cho hắn mới nói như vậy.

Nếu không vì thân thể bệnh tật này, bọn họ chắc sẽ tới biên cảnh nhanh hơn một chút, Hi Trần biết bản thân mình không còn nhiều thời gian, nên nóng lòng muốn mau chóng đến tìm vương gia, đem tiểu thiếu gia giao cho y, bản thân mới có thể an tâm mà. . . . Chết đi. . . .

Tiểu nam hài đỡ Hi Trần khí sắc u ám ngồi lên tảng đá to bên đường, lấy từ trong ngực ra một cái bánh bột, bẻ thành hai nửa, đưa cho thiếu niên, “Tiểu cha, nhanh ăn đi! Ăn mới có khí lực.”

Hi Trần bất giác lắc đầu, rầu rĩ nói: “Tiểu thiếu gia ngài ăn đi! Ta không đói bụng. . . . .”

Thiếu niên chỉ muốn cố nén khí huyết đang cuộn lên trong cơ thể đã phải dùng hết tất cả sức lực, thấy bánh trái, lại càng không muốn ăn.

Hi Trần tính toán trong lòng, nếu mang theo tiểu nam hài thì lộ phí hẳn là rất nhanh dùng hết, phải tiết kiệm một chút mới được. . . . Mình không ăn cũng không sao. . . . Nhưng tiểu thiếu gia nhất định một ngày phải có đủ ba bữa cơm, mới nhanh lớn được. . . .

Tiểu nam hài nghe vậy tức giận nói: “Tiểu cha người đã hai ngày không ăn gì rồi, nếu còn như vậy người sẽ chết đó! Nếu người không ăn, ta đây cũng không ăn, chúng ta ta cùng nhau chết đói đi!” Nói xong liền phẫn nộ muốn đem bánh trái ném ra ngoài.

Hi Trần vội vàng ngăn cản nam hài, “Đừng. . . . Tiểu thiếu gia ngài đừng như vậy. . . . Ta ăn. . . . Là được. . . .” Trong lòng vô cùng không muốn nam hài thực sự sẽ đem chút thức ăn còn lại của bọn họ vứt đi, chỗ đồ ăn đó phải bán rất nhiều bó củi mới đổi được. . . . . .

Tiếp nhận bánh bột, Hi Trần cố nén cảm giác buồn nôn xuống, từ tốn mà cắn một miếng nhỏ, lại chậm rãi nhai.

Tiểu nam hài thấy Hi Trần cuối cùng cũng chịu ăn một chút, lúc này mới hài lòng bắt đầu gặm nửa cái bánh bột đang cầm.

“Tiểu thiếu gia, lát nữa chúng ta vào trong thành phía trước hỏi thăm chút tin tức. . . . Để xem Vương gia đang đóng quân ở đâu!” Hi Trần cắn miếng thứ hai, liền bỏ thức ăn xuống, không muốn ăn nữa.

Tiểu nam hài bĩu môi, không cảm thấy có chút hứng thú trả lời: “Nga. . . .”

Vốn dĩ ngay từ ban đầu y đã không muốn vất vả đi tìm phụ thân, y chỉ muốn được ở bên cạnh tiểu cha, chỉ cần hai người sống nương tựa lẫn nhau như vậy là đủ rồi, huống hồ cho dù thật sự tìm được người đó rồi, thì để làm gì chứ? Hắn chưa hẳn đã nhận y là con!

Hi Trần nhìn sắc mặt tiểu nam hài, liền biết ngay trong lòng y đang nghĩ cái gì, bèn cất lời khuyên nhủ: “Tiểu thiếu gia. . . . Đừng như vậy. . . . Ngài là con của Vương gia. . . . Lưu lạc bên ngoài. . . . Sẽ khiến người ta chê cười. . . .”

Không chỉ là tiểu thiếu gia sẽ bị mọi người xem thường, ngay cả Vương gia cũng có thể bị mọi người chế nhạo nữa, Hi Trần không thể nhìn đôi phụ tử này rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Tiểu nam hài xuy chi dĩ tị* nói: “Chê cười hay không thì có ảnh hưởng gì đến ta? Ta chỉ biết ai đối tốt với ta, ai không đối tốt với ta! Trong mấy ngày lãng phí đi khắp chân trời góc bể tìm cái tên cha lao thập tử** kia, ta thà để chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi yên ổn còn hơn, để tiểu cha người an tâm dưỡng bệnh, còn hắn thì vẫn tiếp tục giữ lấy tước vị Vương gia đó của hắn, cưới cái mụ la sát kia làm Vương phi, lại sinh một nhi tử! Còn cần ta làm gì? !”

*Xuy chi dĩ tị (嗤之以鼻): dè bỉu, xì mũi coi thường, khịt mũi khó chịu/khịt mũi khinh bỉ

**Lao thập tử: kẻ phiền phức

Hi Trần lặng im không nói, tiểu thiếu gia tuy còn nhỏ tuổi, nhưng mọi chuyện trong lòng đều thanh thanh sở sở, một hài tử thông minh như thế, sao có thể lại bị chặn mất đường công danh tương lai chứ? Dù thế nào cũng phải đưa y đến ở cạnh Vương gia mới được, Hi Trần tin rằng nếu Vương gia thấy tiểu thiếu gia, lại biết y không phải một kẻ câm, chắc chắn sẽ nhận y thôi!

(thanh thanh sở sở: rõ ràng rành mạch)

“Tiểu cha, bánh bột người vẫn chưa ăn xong đâu đó! Không xong thì chúng ta đừng nghĩ đến việc đi tiếp nha!” Tiểu nam hài nhắc nhở thiếu niên.

Hi Trần bất đắc dĩ cười, đối với bánh bột trên tay này thật không muốn động vào chút nào, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của tiểu nam hài, vẫn cố há miệng chuẩn bị cắn một ngụm.

Không ngờ môi còn chưa đụng đến, trong ngực đột nhiên lại truyền đến đau đớn như tim bị bóp chặt, khiến Hi Trần khó chịu thét lên một tiếng, tay nắm chặt vạt áo phía trước, vẻ mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Tiểu cha!” Tiểu nam hài kinh hãi, cuống cuồng không biết phải làm như thế nào!

Hi Trần lắc lắc đầu, ra hiệu cho tiểu nam hài biết bản thân mình không có việc gì, lại ngăn không được vị tanh nồng đột ngột trào lên cổ họng, cúi xuống đất ói ra một ngụm máu lớn.

“Tiểu cha, ngươi không sao chứ? !” Tiểu nam hài lo lắng mà vỗ nhẹ lên lưng thiếu niên gầy trơ cả xương.

“Không. . . . Sao. . . . Khụ. . . .” Hi Trần ho nhẹ, từ từ hít thở, mới khiến đau đớn trong ngực dần dần giảm bớt.

Hi Trần biết. . . . Mình có thể đã trúng độc, nhìn màu sắc móng tay của mình liền biết, mới đầu đau đớn trong ngực cũng không phát tác thường xuyên, nhưng gần đây thường hay váng đầu hoa mắt, vật ngay trước mặt cũng nhìn không rõ, thân thể càng ngày càng suy yếu làm chút việc nhẹ cũng bắt đầu hổn hển thở gấp, vết thương cũng khó khép miệng, thậm chí vào nửa đêm lúc đang bình thường ngủ cũng vì độc tố xâm nhập mà thổ huyết.

Hi Trần trong lòng lo lắng, nếu còn tiếp tục như vậy, thì làm sao lo được cho tiểu thiếu gia chứ. . . .

Nghỉ ngơi  một chút, Hi Trần miễn cưỡng xốc lại tinh thần, chậm rãi đứng lên, ngực tuy ẩn ẩn chỉ đau, nhưng vẫn tỏ vẻ vẻ kiên định nói: “Tiểu thiếu gia, chúng ta. . . . Nên xuất phát thôi.”

Tiểu nam hài nhìn chằm chằm Hi Trần, không hề nói thêm cái gì, tay len lén nắm chặt túi tiền còn vài đồng bạc bên trong, trong lòng tính toán khi vào thành, dù thế nào cũng phải tìm đại phu xem bệnh cho tiểu cha, nhìn thân hình tiểu cha càng ngày càng gầy, bước đi hết sức nặng nhọc, trong lòng y luôn luôn cảm thấy vô cùng bất an, tựa hồ tiểu cha sẽ rời hắn mà đi.

Tiểu nam hài không để ý đến phản kháng yếu ớt của Hi Trần, kiên trì dìu thiếu niên, hai người chầm chậm bước đi, đi hết một ngày, đến khi bầu trời sắp tối đen mới tới cổng thành gần nhất.

Vừa bước vào quan khẩu, chỉ thấy trong thành đông nghịt người, dân chúng tất cả đều hết sức phấn khởi, lớn tiếng reo hò thật to, không biết là chúc mừng cái gì.

“Tiểu cha, ngươi ngồi ở chỗ này, ta đi hỏi thăm.” Tiểu nam hài dìu Hi Trần đã mệt mỏi đến cực điểm ngồi dưới một mái hiên, liền đi thẳng đến đường lớn.

Tiểu nam hài gặp một người bán thịt đang vui vẻ thu dọn hàng quán, liền chạy nhanh đến tìm hỏi chuyện gì đang diễn ra.

“Tiểu oa nhi, ngươi chắc là người nơi khác đến phải không! Bất quá tới thật là đúng lúc, tháng trước Duệ Vương gia dẫn binh đánh thắng trận, loạn đảng Hồi Hột tộc toàn quân bị giết sạch, lúc này chính là hành quân hồi kinh để diện thánh đó! Đêm nay, ngài ngủ lại ở trong thành chúng ta, sáng sớm ngày mai lại tiếp tục hồi kinh, quan phủ đại lão gia đã phân phó, đêm nay mở tiệc rượu thật lớn, dân chúng trong thành đều có thể dự tiệc, cho nên mọi người đang chuẩn bị để chào đón Vương gia! Tiểu oa nhi, có muốn được cùng dự tiệc không?” Vẻ mặt người bán thịt kiêu ngạo hướng tiểu nam hài giải thích.

Chỉ thấy tiểu nam hài cúi đầu im lặng, dáng vè không có một chút mừng rỡ, hắn cảm ơn người bán thịt, rồi nhanh đi về phía thiếu niên.

Người bán thịt nhìn bóng dáng tiểu nam hài, khó hiểu mà lẩm bẩm: “Một tiểu hài tử thật kì quái a. . . . Đại quân Thiên triều ta đánh thắng trận mà!”

Tiếp theo mở miệng cười ha ha, “Hắc hắc. . . . Duệ Vương gia cũng thật là tài giỏi! Chỉ trong tám tháng ngắn ngủi, đã đem họa ngoại xâm của bọn ngoại tộc vốn quấy nhiễu biên cương nhiều năm diệt trừ sạch sẽ. . . . Từ nay về sau thiên hạ sẽ thái bình!”

“Tiểu thiếu gia, thế nào ?” Hi Trần vừa thấy nam hài trở về, liền nôn nóng hỏi.

Nam hài nhìn đôi mắt mở lớn trong trẻo của H Trần, ấp úng, chột dạ chớp chớp mắt, trong lòng thầm bực tức vì sao ở trước mặt tiểu cha, nói dối một chút cũng không được?

“Tiểu thiếu gia?” Hi Trần khó hiểu hỏi.

Tiểu nam hài chần chừ một lúc lâu, cuối cùng tức tối hít một hơi, nói một cách không tình nguyện: “Tiểu cha người ngươi muốn tìm đang ở trong thành này. . . .” Trong lòng dù có chết cũng không muốn thừa nhận người nọ là cha của mình.

“Thật sao? !” Hi Trần mừng rỡ, đôi mắt mờ mịt không chút ánh sáng nháy mắt đã lấp lánh.

Hi Trần xúc động khiến toàn thân run rẩy, không thể tin, Vương gia lại ở trong thành này, nhưng. . . . Y không phải là đang ở biên cương dẹp loạn Hồi Hột tộc sao? Vì sao lại ở đây – vùng giáp giữa kinh đô và biên cảnh này?

Khuôn mặt Hi Trần trắng bệch, căng thẳng hỏi: “Tiểu thiếu gia. . . . Vương gia y. . . .Có bình an vô sự không?”

Tiểu nam hài vẻ mặt hờ hững, vô sở vị* nói: “Có lẽ đúng vậy! Nghe nói hắn đánh thắng trận, nhìn những bách tính này đang rất vui mừng, có thể khẳng định là hắn “bình yên vô sự” !” Nói đến những tiếng cuối tiểu nam hài cơ hồ là nghiến chặt răng để phát âm.

vô sở vị: không nhìn ra ý tứ

“Phải . . . Phải không? . . . . Thật tốt quá. . . . Vương gia không có việc gì. . . . Y đánh thắng trận. . . .” Hi Trần vui sướng, lộ ra dáng vẻ tươi cười thỏa mãn đã lâu không thấy.

Hắn gỡ ngọc bội trên cổ xuống, đặt vào tay tiểu nam hài, vẻ mặt thận trọng nói: “Tiểu thiếu gia, ngọc bội này tượng trưng cho thân phận Vương gia, ngài mau cầm nó đến phủ đệ Vương gia đang ở, thị vệ thấy ngọc bội này, chắc chắn sẽ cho ngài gặp Vương gia!”

Tiểu nam hài tỏ vẻ không muốn, “Tiểu cha. . . . Ta. . . . Không muốn tìm y. . . .”

Từ khi sinh ra đến giờ phụ thân chưa từng nhìn gặp ta một lần, nói không chừng vốn không biết có ta tồn tại. Điều này khiến tiểu nam hài có chút lo lắng bất an, một thân y phục vải thô tuy là sạch sẽ chỉnh tề, không giống Hi Trần nhìn tựa như hạng khất cái rách nát bẩn thỉu, nhưng nếu cứ như vậy đường đột mà đi tìm người. . . . Dường như có điểm không đúng. . . . Trong thâm tâm tiểu nam hài đột nhiên nảy sinh cảm giác kháng cự, không muốn khiến người khác cho rằng hắn thấy kẻ sang bắt quàng làm họ.

Hi Trần biết tiểu nam hài đang do dự cái gì, xé một đoạn y phục trên người nhìn có vẻ sạch sẽ, nhẹ nhàng chà lau khuôn mặt của tiểu nam hài, dỗ dành nói: “Tiểu thiếu gia, đừng lo lắng. . . . Bọn họ. . . . Sẽ không xem thường ngài, bộ dạng ngài cùng Vương gia cực kỳ giống nhau, người sáng suốt vừa thấy liền biết các ngươi là phụ tử.”

“Tiểu cha. . . . Ta. . . . Thật sự giống sao. . . . ?” Tiểu nam hài vẫn có chút phản kháng.

“Tiểu thiếu gia. . . . Cầu ngài . . . . Coi như. . . . Vì ta được không. . . . ?” Hi Trần nhỏ nhẹ nói, chỉ cần Vương gia gặp tiểu thiếu gia, thì tâm nguyện kia của mình. . . . Cũng được hoàn thành. . . .

Tiểu nam hài do dự một lúc, nhìn thấy dáng người gầy trơ xương của Hi Trần, lại nhìn đôi mắt to tràn đầy mong ước trên khuôn mặt gầy gò kia, tiểu nam hài cắn răng, oán giận bản thân vô lực! Không có biện pháp bảo hộ tiểu cha! Mà cho tới bây giờ. . . . Y cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có người kia mới cứu được tiểu cha. . . .

Y khó khăn cất tiếng, thỏa hiệp nói: “Được rồi. . . . Vậy tiểu cha, ngươi phải đợi ở đây, không được đi lung tung a!”

Hi Trần yếu ớt cười gật gật đầu, “Ân. . . . Tiểu thiếu gia, ngài mau đi đi!”

Nam hài hướng đến chỗ đông người chạy tới, nhưng chạy mới được vài bước, liền quay trở lại.

“Không được! Tiểu cha ngươi trước hết phải thề đã, ngươi tuyệt đối sẽ không bỏ đi!” Chà lau một hồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như được chạm bằng ngọc của tiểu nam hài lộ vẻ thập phần không tin tưởng Hi Trần.

Hi Trần sững sờ, lập tức cúi đầu không nói, tiểu thiếu gia. . . . Biết mình đang nghĩ cái gì sao. . . . . .

“Tiểu cha!” Tiểu nam hài nặng nề kêu to, đột nhiên cảm thấy tức giận.

Nở nụ cười nhẹ, Hi Trần dỗ dành nói: “Hảo hảo. . . . Ta thề. . . . Sẽ đợi ở chỗ này. . . . Tuyệt không đi lung tung. . . .”

Tiểu nam hài lúc này mới hài lòng gật gật đầu, li khai Hi Trần.