Ném xong, Lữ Bố mới nhận ra cây đao. Cậu ta nhảy bổ tới chỗ Điêu Thuyền, và kéo cô xuống. May là kịp. Điêu Thuyền vẫn còn thót tim trong tình huống vừa rồi. Cô ấp úng:
- Anh anh ... anh làm gì thế ...
- Anh xin lỗi em. Tại anh nóng quá. - Lữ Bố thành thật lắm. Nhưng Điêu Thuyền vẫn muốn trêu Lữ Bố một tí. Cô "giận":
- Hứ, em không tha cho anh đâu!
- Em tha cho anh đi mà ... - Lữ Bố nài nỉ. Nhưng Điêu Thuyền vẫn nhất quyết không chịu dừng trò của mình lại. Điều đó làm Lữ Bố thấy nản. Cậu ta bỏ ra khỏi phòng, và đi một mạch ra ngoài.
Điêu Thuyền bước vào bếp. Cô ngồi xuống bàn ăn, và ngồi đợi Lữ Bố.
*
Lữ Bố bỏ đi khỏi nhà. Cậu ta đi loanh quanh trong thành phố. Trời hôm nay quả là rất nóng, mặc thêm bộ đồ "Nam vương" thì chẳng khác nào một cái lò lửa. Nhưng bây giờ cậu ta không thể cởi hết đồ ra được. Lữ Bố quyết định đi tìm một khu nào mát mẻ mà ngồi đỡ. Ngồi xuống gốc cây, cậu ta lẩm bẩm:
Trời vẫn nắng gay gắt. Không một bóng mây trên trời. Bình thường lúc này người ta sẽ đi uống một cái gì đó cho mát. Nhưng giờ Lữ Bố không mang theo tiền. Thế là cậu ta đành lang thang khắp nơi, mong tìm được một cái gì đó cho mát. Có lẽ cậu ta không muốn về nhà ngay lúc này. Tuy vậy, cậu ta từ lúc về tới nhà chưa được ăn gì cả. Thế là cậu ta trốn về nhà.
Điêu Thuyền đang ngồi trên bàn ăn, và đợi anh. Lữ Bố không biết phải làm gì. Đang nghĩ, thì Điêu Thuyền nhìn thấy anh. Cô nói to:
- A anh đây rồi! Em đợi anh mãi!
- Em ... không giận anh nữa à?
Cô cười:
- Em đùa với anh tí thôi mà.
- Đùa kì cục ... - Lữ Bố lẩm bẩm.
Điêu Thuyền kéo Lữ Bố xuống, và hai người ăn với nhau vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bên ngoài thì trời nóng thật, nhưng giờ cả hai người không còn cảm thấy nóng nữa, nhất là Lữ Bố. Đang ăn, Điêu Thuyền nói, giọng ngượng ngùng:
- Hử? Chuyện gì vậy?
- Anh có giận em không? - Giọng vẫn pha chút ngại ngùng.
Lữ Bố cười to, bảo:
- Ha ha ha! Em nói gì vậy chứ, anh không giận em mà.
- Vậy thì tốt quá. - Điêu Thuyền ôm chầm lấy Lữ Bố. Rồi cô kéo anh vào phòng. Lữ Bố lại hỏi:
- Em kéo anh vào đây để làm gì thế?
- Anh đã nói là anh không giận em mà đúng không?
- Phải.
Chờ có thế, cô liền đáp:
- Nếu thế, anh phải làʍ ŧìиɦ với em.
- Ơ cái gì chứ ... nhưng mà ...
- Anh nói vậy là anh giận em đúng không? Hay là anh không thích làʍ ŧìиɦ với em? - Điêu Thuyền tỏ ra giận dữ.
Lữ Bố không biết phải xử lí trong tình huống này như thế nào. Cậu ta đắn đo một tí, rồi bảo:
- Thôi được, anh đồng ý.
- Có thế chứ. - Điêu Thuyền cười tươi. Nhưng hiện tại Lữ Bố chả có tâm trạng để làʍ ŧìиɦ. Nhưng đã lỡ đồng ý, cậu ta đành phải làm thôi. Chợt cô nói:
- Ờ cũng được. - Lữ Bố trả lời.
Thế rồi Điêu Thuyền lên giường và ngủ. Lữ Bố cũng nằm trên giường, và nhìn ngắm Điêu Thuyền. Lữ Bố nghĩ: "Cô ấy hôm nay đẹp thật. Lúc cô ấy ngủ, mình còn thấy đẹp hơn nữa chứ.". Lữ Bố quyết định chụp một tấm tự sướng. Cậu ta ngồi dựa vào đầu giường, rồi kéo Điêu Thuyền đặt lên người mình, kiểu như hai người đang ôm nhau. Rồi Lữ Bố quyết định đăng lên Facebook, với lời bình: "Hai vợ chồng tui đẹp quá cơ". Trong hình, Điêu Thuyền vẫn còn đang ngủ say, nên cô thật sự trông rất dễ thương. Chả mấy chốc, ảnh của cậu ta nhận được rất nhiều like và comment. Có người comment: "Vợ của cậu dễ thương thật đấy.".
Lữ Bố cười thầm, vì dù sao cả hai cũng rất là đẹp đôi. Lữ Bố quyết định tắt điện thoại, rồi cũng nằm đó chơi cho vui. Trong lúc nằm, Lữ Bố lẩm bẩm:
- Hay là ... mình chơi tí nhỉ. Dù sao cô ấy cũng đang ngủ mà.
Nghĩ là làm, Lữ Bố kéo Điêu Thuyền ngồi dậy. Cô ấy vẫn còn đang ngủ. Nhưng cậu ta cũng không quan tâm lắm. Cậu ta quyết định hôn lên môi Điêu Thuyền. Một nụ hôn thật nồng thắm, thật dài. Cậu ta đã nghĩ như vậy. Nhưng rồi Lữ Bố lại không dám. Cậu ta quyết định hôn nhẹ thôi. Vừa đặt lên môi, Điêu Thuyền đã tỉnh dậy. Lữ Bố giật mình:
- Chết chết ...
- Em biết anh muốn lắm mà. Anh cứ hôn em đi.
- Nhưng mà ...
Chưa kịp nói gì, Điêu Thuyền đã chủ động hôn lên môi Lữ Bố. Lữ Bố biết mình phải làm gì, nên cậu ta quyết định đáp lại nụ hôn ấy. Thế là cả hai hôn nhau thật lâu, thật dài, thật nồng thắm. Cả hai nhắm mắt lại và cảm nhận nụ hôn ấy. Lữ Bố tranh thủ chạm vào ngực của Điêu Thuyền. Cô để cho Lữ Bố được sờ thoải mái, dù sao thì cả hai cũng đã cưới nhau rồi cơ mà. Chỉ vừa mới chạm vào áo bên ngoài thôi, Lữ Bố đã cảm nhận được rằng: Điêu Thuyền đang rất muốn làʍ ŧìиɦ với anh. Cậu ta bây giờ đã tự tin hơn, nên làm cũng mạnh tay hơn một tí. Cậu ta kéo phần để che ngực xuống, rồi lại kéo lên. Cứ như vậy mấy lần. Sau cùng, cậu ta kéo xuống mà không kéo lên nữa. Lữ Bố đặt tay lên ngực cô, rồi xoa bóp. Điêu Thuyền rên lên nhè nhẹ:
- Ư ư ...
- Ái chà, em rên rồi à? Em nhạy cảm thật đấy. Mà ngực em ... to thế.
- Anh thật là! - Điêu Thuyền tỏ vẻ giận hờn. Lữ Bố dỗ dành:
- Em đừng giận anh mà. Có gì một hồi anh sẽ làm hết tất cả cho em được sướng.
Điêu Thuyền hỏi:
- Anh nói là cho em sướng?
- Ừ. Bộ anh nói sai sao?
- Rồi anh có sướng không?
Lữ Bố ngạc nhiên:
- Thì đương nhiên là sướng. Nhưng tại sao em lại hỏi thế?
- À thôi ... anh làm tiếp.
Lữ Bố cũng tạm quên đi. Lữ Bố tiếp tục làm với cô. Cậu ta quyết định hôn một lần nữa. Vừa hôn, cậu ta cũng tranh thủ móc đầu ti của cô. Đương nhiên, Lữ Bố có kĩ thuật rất kinh khủng, khiến Điêu Thuyền rên to hơn lúc nãy:
- Ư ư ư ... em sướng anh ơi ... ư ư
- Vậy thì anh sẽ cho em sướng hơn nữa. - Lữ Bố nằm dựa vào đầu giường, để Điêu Thuyền nằm lên người anh và hôn. Giờ thì đã có chỗ dựa, nên Lữ Bố không cần chống tay dựa nữa. Một tay sờ ngực, một tay còn lại, Lữ Bố mò xuống sờ đùi của Điêu Thuyền. Cô rên lên:
- A ư ư ư ... anh làm thế em sướng chết mất ... ư ư ...
Lữ Bố nghe vậy thì vẫn tiếp tục sờ. Cô lại tiếp tục rên, làm Lữ Bố cảm thấy sướng tai hẳn. Lữ Bố quyết định tiến sâu vào bên trong thêm một chút nữa. Lữ Bố lấy tay sờ mông của Điêu Thuyền. Cậu ta vuốt ve nhẹ nhàng, làm Điêu Thuyền cảm thấy khoái. Cô nằm xuống như một con mèo, để yên cho Lữ Bố sờ. Cô nhắm cả mắt, và mỉm cười. Lữ Bố cười:
- Hi hi em như con mèo vậy ...
Cô không đáp, và đang cảm nhận cảm giác khoái ấy. Lữ Bố thấy vậy, nên quyết định lấy ngón tay của mình mà gãi ngay vùng nhạy cảm của cô. Điêu Thuyền bất ngờ, và rên nhè nhẹ. Lữ Bố tiếp tục gãi, làm cô rên lên rất nhiều.
- Ư ư anh làm em sướng quá ... ư ư ư ... em ra mất ...
Đúng là đã ra thật. Lữ Bố liền nói:
- Để anh cởϊ qυầи áo của em ra nhé.
- Vâng. - Điêu Thuyền đáp, giọng ngượng ngùng. Thế là cậu ta cởi. Lữ Bố cởi chầm chậm, để bắt Điêu Thuyền đợi thêm tí nữa. Trong chuyện tình cảm, đôi khi ta phải bắt người ấy leo cây một tí. Nhưng leo thì vừa thôi, nhiều quá nó tát thì có nước tan vỡ tình yêu luôn.
Đang cởi, Lữ Bố dừng lại. Điêu Thuyền ngạc nhiên:
- Sao anh không cởi tiếp đi? Em đang muốn mà.
- Không phải. Nhưng cái này ... cởi thế nào nhở ...
- Anh thật là. Thôi được rồi, em sẽ cởi vậy.
Thế là Điêu Thuyền cởi bộ đồ ra. Trước mặt của Lữ Bố bây giờ là một thân hình cực kì khiêu gợi, làm Lữ Bố cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô cùng. Lữ Bố "khui" hàng ra, nói:
- Đây rồi. Huyệŧ của em đẹp thật đấy.
- Anh thật tình ...
Lữ Bố lấy tay ngọ ngoạy huyệŧ của Điêu Thuyền, làm cô cảm thấy khoái lạc hẳn. Cô rên lên:
- A a ... sướng đấy anh ơi ...
- Em đúng là nhạy cảm thật đấy.
- Biết sao được giờ ... lâu lắm rồi em mới được làʍ ŧìиɦ mà.
Lữ Bố liếm luôn cả huyệŧ của Điêu Thuyền, làm cô rên lên. Cô rên to hơn lúc nãy nữa. Liếm dạo một hồi, Lữ Bố tập trung liếm vào huyệŧ của cô, làm cô vô cùng sướng. Điêu Thuyền vừa rên, vừa rướn người lên như thể rất là sướng vậy. Cô ra rất nhiều nước, nên Lữ Bố được liếm thỏa thích. Lữ Bố bảo:
- Được rồi, giờ tới em đấy.
- Em biết rồi.
Lữ Bố cởϊ qυầи ra, và Điêu Thuyền bú cái ấy của Lữ Bố. Lữ Bố cũng đã lâu lắm rồi không được làʍ ŧìиɦ, nên cảm giác này của cậu ta gần như là mới mẻ. Cậu ta cảm thấy rất suиɠ sướиɠ. Lữ Bố bảo:
- Em làm như thế này được không?
- Sao? Em làm gì vậy?
Lữ Bố nằm bên dưới, để Điêu Thuyền nằm trên. Cả hai cùng bú cho nhau, và cả hai cùng sướng. Một lát sau, cả hai đã sẵn sàng. Lữ Bố lấy cái ấy của mình mà trượt. Cậu ta trượt theo huyệŧ của Điêu Thuyền, làm cô đã đang muốn lại càng rất muốn. Đây cũng là một cách bắt người ấy leo cây đấy.
Một lát sau, Điêu Thuyền nói:
- Anh ơi, em chịu hết nổi rồi. Anh đưa vào nhanh đi mà.
- Được rồi.
Lữ Bố đưa vào, và bắt đầu. Lữ Bố đẩy nhè nhẹ, chầm chậm. Sau đó thì nhanh dần lên. Điêu Thuyền cảm thấy thật kɦoáı ƈảʍ. Cô thấy rất sướng, rên lên:
- A a a sướng quá anh ơi ...
Lữ Bố vẫn tiếp tục làm. Cậu ta tấn công liên tục, làm cô chịu không nổi. Lữ Bố bảo:
- Em sướng đấy chứ?
- Vâng, em sướng quá.
- Được rồi, anh sẽ làm cho em sướng hơn nữa. - Lữ Bố lại tiếp tục tấn công. Mỗi lần như vậy, cô lại rên lên:
- A a a sướng quá đi anh ơi ... sướng quá ...!
Lữ Bố cũng cảm thấy rất suиɠ sướиɠ không khác gì Điêu Thuyền. Chỉ mỗi tội là đàn ông thường chả thấy rên bao giờ. Cậu ta vẫn tiếp tục làm, và cho Điêu Thuyền thật suиɠ sướиɠ.
Lữ Bố đẩy mạnh vào một cái. Điêu Thuyền rên lên:
- Á á em ra mất ... em ra anh ơi ...
- Em yếu hơn anh nhỉ. Nãy giờ anh vẫn chưa ra này.
- Sao lại thế chứ ...
Lữ Bố thở dài:
- Chả hiểu sao nữa. Chắc ăn trúng gì rồi khỏe quá đây mà.
- Được rồi, em sẽ cho anh ra!
Thế là từ chuyện làʍ ŧìиɦ giờ đây giống như đi làm nhiệm vụ vậy. Điêu Thuyền đã ra cả chục lần, nhưng ... Lữ Bố chả chịu ra. Điêu Thuyền thở dài:
- Sao anh lại không ra chứ?
- Hừ anh cũng chả biết nữa.
Điêu Thuyền liền nói:
- Được rồi, em sẽ điều tra vụ này ...
____________________