Cả hai đến thế giới của tôi. Tôi e sợ rằng cuộc chiến này sẽ là một cuộc chiến không thể nào có dấu chấm. Nhưng vì sự hạnh phúc, tôi phải làm thôi.
Tôi dẫn Lindis đến căn chòi nọ. Nhưng hai người họ không còn ở đó, chỉ còn người quen của tôi thôi. Đó là ông Tư. Tôi để ý ông ấy có vẻ run sợ. Tôi liền hỏi:
- Ông ơi, có việc gì mà ông run thế?
- Hừ hừ không run sao được ... lúc nãy ông vào chòi, thì thấy hai con quái vật ...
- Quái vật? Có phải một con có cái cánh không?
Ông Tư liền nói:
- Đúng rồi! Cháu biết hả?
- Dạ biết. Mà ông có biết hai người đó đi đâu không?
- Hình như lúc nãy, bọn họ đi qua bên kia. - Ông Tư chỉ thằng về phía trước. Giữa cái khu này có một con mương, cắt đất ra khá nhiều phần. Cả hai chạy qua mương, rồi nhanh chóng đi tìm bọn họ. Tôi không tài nào hiểu nổi bọn họ đang làm cái gì mà tại sao lại phải đến thế giới này. Tôi cũng để ý Lindis cứ nắm chặt hai bàn tay lại, không biết có ý gì. Không lẽ cô ấy định đập cho Yorn và Krixi một trận nhừ tử sao?
- Hai người họ chắc bị gì rồi. Bụi rậm ở đây không phải như bụi rậm ở miền Đất Hứa đâu.
- Hả? - Lindis ngạc nhiên.
- Bụi rậm ở đây đều là cỏ có thể gây xướt tay chân, kẻo có ngày chảy máu đấy.
Cả hai liền quyết định theo dõi hai người bọn họ. Hai người họ ngồi trong bụi không biết để làm cái chuyện gì không biết nữa. Nhưng dù sao thì tôi không thể làm chuyện gì được. Cả hai đành đợi. Lindis hỏi tôi:
- Nhóc! Họ làm gì mà lâu thế?
- Cứ đợi đi, rồi từ từ tính.
Cả hai ngồi đợi nửa tiếng cũng không biết họ đang làm cái gì nữa. Tôi chỉ nhìn thấy họ đang ngồi nói chuyện gì đó. Chợt ...
"Á!". Krixi hét to. Cả hai đứa vội bỏ chỗ núp, chạy đến. Tôi hỏi to:
- Anh ... anh không biết nữa, tự nhiên ...
Tôi nhìn quanh, rồi giật mình. Tôi ấp úng nói:
- Thôi thôi không xong rồi. Rắn lục đuôi đỏ ...
- Hả? Rắn lục đuôi đỏ? - Yorn và Lindis ngạc nhiên.
- Rắn này độc lắm, không sơ cứu kịp thì ... chết là chắc chắn.
Cả đám liền bắt đầu sơ cứu. Tôi bảo:
- Này, để cô ấy nằm yên, đừng cử động kẻo độc lan nhanh hơn đất.
- OK nhóc. Rồi sao nữa?
- Ở đây có ai có khăn sạch không?
- Chị có nè. - Lindis trả lời.
Tôi liền nói:
- Tốt quá. Ép vết thương lại, để chân cô ấy cao lên, để giảm áp lực máu. Rồi lấy dây vải buộc lại. Nhẹ thôi kẻo máu không lưu thông được.
Rồi tôi nói:
- Đưa cô ấy đến bệnh viện nhanh đi.
Rồi cả đám xách cáng khiêng Krixi, rồi xài bất cứ thứ gì có thể chạy được. Tôi thì không có gì cả, chỉ biết xách dép chạy cho lẹ. Lindis thì chui vô lùm là chạy nhanh hơn, nhưng đâu phải chỗ nào cũng có lùm. Yorn thì ... không thể nào chạy nổi ...
- Hộc học ... kiểu này sao chạy kịp trời ...
- Phải đó, tên Yorn chết tiệt không chạy gì cả!
- Ước gì có Nakroth ở đây phi tới bệnh viện cho nhanh.
Vừa nói xong, Nakroth xuất hiện. Tôi giật mình, hỏi:
- Sao ... sao nhanh thế?
- Từ từ nói. Đưa cô ấy đến bệnh viện đã. Nhưng mà cẩn thận kẻo cô ấy ngã nhá.
Rồi Nakroth chạy vụt đi. Rồi cả hai chạy theo.
(Bệnh viện)
Nakroth khiêng Krixi chạy đến bệnh viện. Krixi sau đó được đưa vào phòng cấp cứu. Nakroth ngồi đợi ở ngoài với sự ngạc nhiên và lo lắng. Ngạc nhiên ở chỗ là cậu ta chỉ vừa mới xuất hiện, không biết chuyện gì đang xảy ra. Lo lắng ở chỗ là vì cậu ta sợ rằng Krixi sẽ chết.
Còn phần tôi và Lindis, sau khi chạy bở hơi tai đến bệnh viện, cả hai ngồi xuống, thở hồng hộc. Gặp Nakroth, tôi hỏi:
- Sao rồi? Cô ấy sao rồi?
- Đưa cô ấy vào phòng cấp cứu rồi.
- Hi vọng là sẽ thành công. - Tôi lẩm bẩm.
Rồi cả ba ngồi đợi trong sự thấp thỏm, lo âu.
(1 tiếng sau)
Bác sĩ từ trong phòng bước ra. Nakroth chạy lại hỏi:
- Vợ tôi sao rồi hả bác sĩ?
- Hừ ... chúng tôi đã cố gắng hết sức ...
- Sao cơ ạ bác sĩ? - Nakroth giật mình.
- Nhưng ...
Đến lúc này, tôi và Lindis còn giật mình chắc hơn cả Nakroth. Bác sĩ nói tiếp:
- Nhưng bệnh nhân không chịu chết.
"Phù ...". Tôi thở phào. Nakroth và Lindis ngạc nhiên trước hành động của tôi, hỏi:
- Nhóc làm vậy là ý gì?
- Thì cô ấy cũng đã qua khỏi rồi. Không chịu chết nghĩa là vẫn sống.
Cả ba thở phào. Nakroth thì ở lại chăm sóc cho Krixi, còn tôi và Lindis thì không biết ở lại làm gì. Cả hai đành về nhà.
Về đến nhà, tôi e là sẽ có đánh nhau giữa Lindis và Yorn. Tôi năn nỉ Lindis:
- Này chị ơi.
- Sao hả nhóc? Nhóc tính nói gì hả?
- Dạ dạ ... nếu hồi có đánh nhau thì ...
- Hả? Thì sao nhóc?
Tôi run quá, không dám xin Lindis đừng đánh nhau, bèn nói:
- Dạ dạ dạ ... nếu đánh nhau thì cho em đánh ké với ...
- Cũng được, nhưng mà chị e là ...
Vừa bước chân vào nhà, Yorn đã đứng chờ sẵn. Tôi càng hồi hộp hơn bao giờ hết. Yorn và Lindis nhìn nhau một lúc khá lâu. Rồi Yorn ngồi gục xuống, nói:
- Anh ... xin lỗi em ...
_________________