20.
Tối hôm đó Trình Duyệt cổ vũ Trương Ngạn gọi điện chỉ trích tôi, mà tôi luôn sống văn minh lại học theo Đoạn Tư Việt mắng người, mở miệng nói:
“Cậu cmn là ai mà dám quả chuyên của bà đây?”
Trương Ngạn sửng sốt năm giây, khó khăn hỏi: “Lạc Vi? Cậu là… Lạc Vi?”
“Đúng thế,” Tôi nhấn từng chữ rõ ràng, “Có chuyện gì không? Chuyển lời tới Trình Duyệt, sau này cô ta còn gây chuyện thì tôi gặp ở đâu sẽ đánh cô ta một trận đấy. Còn có cậu, Trương Ngạn, cậu có tin nếu còn tới gây với tôi thì tôi bảo bạn trai tôi tìm cậu đấm nhau không?”
Nghe tới Đoạn Tư Việt, Trương Ngạn đổi giọng, vội nói: “Không phải gây chuyện, cậu và cô ấy đều là bạn của tớ, tớ chỉ muốn nói cậu đừng có thành kiến với Trình Duyệt…”
“Trương Ngạn,” Tôi thở dài, “Lúc trước tôi chỉ cảm thấy cậu và Chu Trừng là kiểu không hiểu sự đời thôi, bây giờ mới nhận ra, hai người các cậu đều cmn là trai tồi.”
Trương Ngạn im lặng một lát, đột nhiên nói: “Thật ra, Lạc Vi, tớ đâu phải thằng ngu, tớ hiểu chuyện giữa ba người các cậu nhưng cậu biết lý do tại sao cậu thua Trình Duyệt không? Đứng ở góc độ đàn ông, tớ hiểu cho Cam lắm…”
Trương Ngạn nói lời thấm thía: “Cả thế giới của Trình Duyệt chỉ có Cam thôi, mà cậu chưa bao giờ như vậy. Trước giờ Cam luôn là người dỗ dành cậu, cậu ỷ vào mình xinh đẹp rồi làm mình làm mẩy, nhưng đàn ông chỉ thích người dịu dàng dỗ mình, chủ động một chút..”
“Trương Ngạn, cậu đi chếc đi!”
Tôi nhịn không được nữa.
“Lúc Chu Trừng bị ốm là tôi thức đêm chăm sóc cho hắn, người làm việc cả kỳ nghỉ đông để kiếm tiền mua món đồ hắn thích là tôi, hắn đi ra ngoài chơi với các cậu, người chạy tới đưa áo khoác cho hắn vào nửa đêm là tôi… Tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết đau, Trương Ngạn, cậu chỉ tin vào những gì cậu muốn nghe, cậu chưa bao giờ dùng mắt để nhìn cả.”
Tôi ngắt điện thoại, xóa số rồi block tất cả phương thức liên lạc của người này.
Tôi cảm thấy rất thoải mái khi lật mặt với cái lũ khốn nạn này.
21.
Tối hôm ấy tôi ngủ rất ngon, sáng hôm sau tỉnh dậy cảm thấy cực kì thoải mái, lúc xuống lầu vứt rác còn thấy một chiếc xe sang trọng đậu dưới nhà.
Tôi tóc tai bù xù nhìn qua thì thấy cửa xe mở, Đoạn Tư Việt mặc đồ tây mỉm cười đi về phía tôi.
“Vi Vi, ba của anh đến, bảo muốn mời chúng ta ăn một bữa cơm.”
Vừa nói xong, một người đàn ông trung niên bước xuống từ sau xe sang trọng này, gương mặt của ông ấy giống Đoạn Tư Việt bảy, tám phần, trông cũng khá trẻ, là kiểu ông chú đẹp trai.
Tôi nghĩ đến cách ăn mặc hiện tại của mình, xấu hổ tới mức cuộn tròn ngón chân vào dép.
“Chào chú, con là Lạc Vi.”
“Ừ, chú biết, chào cháu, Lạc Vi.” Ba Đoạn ôn hòa đáp lại, các cử chỉ đều tản ra áp lực của người đứng trên cao, “Chú mới từ nước ngoài về, mang cho con chút quà.”
“A, con cảm ơn chú.”Tôi cúi thấp đầu.
Đoạn Tư Việt nín cười ở cạnh chạy qua, một tay cầm quà cho tôi, một tay thì vuốt tóc của tôi rồi nói:
“Được rồi, ba đi trước đi, để Vi Vi nhà con sửa soạn một chút.”
Ba Đoạn cười nói: “Được, ba bảo thư ký đặt bàn trước.”
“Dạ, cảm ơn chú đã thông cảm.”
Tôi vừa nói xong thì trừng mắt nhìn Đoạn Tư Việt: “Tại sao không nói trước với em là chú đến chứ? Em không chuẩn bị gì cả!”
“Xin lỗi Vi Vi, nhưng mà,” Đoạn Tư Việt nhận sai, sau đó vô tội nói: “Nhưng hôm qua anh nhắn tin cho em mà không thấy em trả lời.”
Tôi đơ như cây cơ.
Lát sau tôi nghĩ lại, hôm qua mắng người xong tôi vứt điện thoại lên giường, hình như chưa có mở máy.
“… Đợi em một chút.”
Tôi vội trở về ký túc sửa soạn một lát.
Nghĩ đến đây là lần đầu ra mắt ba mẹ người yêu nên không thể trang điểm đậm, thế là tôi chỉ skincare, cột tóc rồi đánh kem chống nắng, bấm… mi một chút, sau đó đánh son nhẹ.
Lúc xuống lầu thì thấy Đoạn Tư Việt đứng ở cửa, anh ngẩng đầu lên, vô tình nhìn vào mắt tôi, lúc này anh cứ như là bức tượng được hàng ngàn ánh sáng chiếu vào, mà đôi mắt nhìn tôi của anh cực kỳ trong sạch.
22.
Đột nhiên tôi hiểu được sự tồn tại của ngàn vạn năm trong tiểu thuyết.
Chỉ cần một cái nhìn là đủ.
Ý là từ khi gặp anh trong biển người mênh mông, từ đấy về sau, mắt em không thấy được ai nữa.
23.
Lúc ăn cơm với chú Đoạn, tôi cứ tưởng ông sẽ hỏi chuyện nhà tôi, không ngờ bữa cơm này giống như một bữa ăn bình thường, phần lớn thời gian ông chỉ thưởng thức đồ ăn thôi, thỉnh thoảng chỉ nói mấy câu như:
“Nào, Vi Vi, ăn thử món này đi, đây là đặc sản ở đây đấy.”
Nhưng không cần chú Đoạn nói, Đoạn Tư Việt đã gắp cho tôi.
Ăn được một nữa, chú Đoạn mới mở lời vào chủ đề chính, nhưng ông chỉ hỏi chuyện của tôi thôi:
“Vi Vi, chú biết con từ hồi cấp 3 cơ, lúc đó Tư Việt mở miệng ngậm miệng đều bảo trong lớp có một cô bạn rất đáng yêu.”
Đoạn Tư Việt xấu hổ cười lắc đầu, chú Đoạn nói tiếp:
“Thật ra chú biết mấy đứa nhóc học giỏi như cháu thường sẽ ngứa mắt thằng con trai loi choi của chú, sau đấy nó bị từ chối cũng đáng lắm. Không ngờ giờ cháu bị nó tán đổ, không biết ăn gì mà may thế.”
Chú Đoạn liếc nhìn Đoạn Tư Việt một cái: “Đoạn Tư Việt, cô bé ngoan ngoãn học giỏi như này sao có thể vừa ý con chứ?”
Tôi cảm thấy không ổn, luống cuống nói:
“Năm đó là cháu không đủ trưởng thành nên mới bỏ lỡ Tư Việt, sau này cháu sẽ trân trọng anh ấy.”
“Vi Vi, không phải đâu, ý của ba anh giống như những gì ông ấy nói đó,” Đoạn Tư Việt lười biếng nói, “Năm đó ba anh cũng theo đuổi mẹ anh như thế, hồi đó mẹ anh cũng là hotgirl toàn năng của trường, ba anh đeo đuổi tới năm ba mươi tuổi mới tán được, mà con của ông ấy, còn trẻ đã tán xong rồi.”