Liên Minh Quái Vật Biển

Chương 21: 21: Dụ Bắt






Nếu muốn hỏi thứ gì đáng sợ nhất trong tận thế, đoán chừng một nửa số người sẽ theo bản năng trả lời là thây ma, rồi mới có thể nghĩ đến lòng người.

Trên cơ bản, tất cả mọi người đều đã nghe về tiên tri tận thế vào năm 2012, nhưng tin tưởng và chuẩn bị tâm lý sợ rằng chẳng có một ai, mấu chốt chính là, thiên thạch cũng được, thây ma cũng tốt, trong các bài đăng giỡn chơi lên kế hoạch tự cứu cho ngày tận thế của mọi người, xưa nay chưa từng có “Nếu từ trường biến mất, con người phải làm gì?” “Làm thế nào để tìm và sử dụng các công cụ không dựa vào trường địa từ để tồn tại?”.
Hạ Ý cũng như bao người, lúc phát hiện mình may mắn còn sống, vả lại hình như có thể sống thêm vài ngày, thì đã không còn quyết tâm đi chết nữa, được ngày nào sống ngày nấy đi, chuyện ngày mai ai biết được?
Nhưng cho dù làm tốt chuẩn bị đi chết bất cứ lúc nào, cũng không có nghĩa là mọi thứ không khoa học vượt qua phạm vi hiểu biết logic đều có thể thay phiên trình diễn!
Cả người cá cũng xuất hiện!
Đến bây giờ hắn vẫn cứ cảm thấy như mình đang mơ, trôi dạt vào đảo hoang, chuyện kế tiếp là làm sao để sống sót trong bối rối và đau khổ, chẳng sợ giống như phim kinh dị, trên đảo có quái vật thậm chí là khủng long, nó vẫn có sức thuyết phục hơn là người cá, dẫu sao trường hợp trước có thể là kết quả của một vụ thử hạt nhân hoặc một nhà khoa học điên rồ.
Thế nhưng...
Loại sinh vật trong truyền thuyết này vậy mà thực sự tồn tại!
Chẳng những người cá có tồn tại, mà những con quái vật biển đáng sợ trong chuyện kể cũng tồn tại! Bạch tuộc với xúc tu khổng lồ khỏe khoắn và dài ngút mắt, có thể dễ dàng ném văng một con thuyền, cùng với cái thứ thuồng luồng không ra thuồng luồng, cũng không giống rắn này!!
Giây thứ nhất sau khi Hạ Ý lấy lại tinh thần từ nỗi hoảng sợ, không phải cẩn thận suy nghĩ rốt cuộc là ai đang nói chuyện, mà là muốn nhanh chóng bơi về bờ.
Không sai, chỉ khi đôi chân đặt trên mặt đất, con người mới có cảm giác an toàn! Đáy biển quá nguy hiểm!
Hạ Ý gần như là lôi kéo người cá, ra sức nổi lên mặt biển, hắn cần phải nhìn rõ phương hướng của bờ biển.

Cũng chẳng biết sức từ đâu, Hạ Ý dùng tốc độ nhanh nhất bơi tới đá ngầm cạnh hòn đảo, không dám dừng phút nào, leo thẳng lên bờ, vừa rời nước, đầu hắn lại đau vô cùng, lảo đảo một cái suýt không đứng vững, lần này hắn đã có chút rõ ràng nguyên nhân, có lẽ là có liên quan đến chuyện khiến vòng xoáy cực lớn xuất hiện dưới đáy biển vừa rồi.
Sau khi Hạ Ý nhếch nhác leo lên bờ, lại phát hiện tay phải có kéo thế nào cũng không thể cử động.
Quay đầu nhìn lại, phần eo của người cá với suối tóc bạc nhạt kia còn ngâm trong nước, đôi mắt tím thẳm tò mò mà mờ mịt nhìn hắn, Hạ Ý thở phì phò, nhanh chóng duỗi tay ôm chặt lấy ngực người cá, dự định mang nó rời khỏi nơi có quái vật biển.
Mới đầu chẳng hiểu chuyện gì, nhưng sau khi nhận ra ý định này của Hạ Ý, Siren hơi hơi vùng vẫy.
Nó không thích rời biển.
"Không...!Cần phải đi, nơi này quá nguy hiểm."
Không đúng, ngay cả bờ biển cũng không an toàn, Hạ Ý mơ hồ nhớ đến vừa rồi còn có một cái kìm to bằng cái bàn tròn, là cua ư? Loại sinh vật này bò lên bờ được! Lúc này Hạ Ý chỉ biết cầu nguyện mình không mấy bắt mắt, hoặc là không hợp khẩu vị quái vật biển!
Tiếng ca người cá tuy không phải nghe bằng tai, cũng không hát bằng giọng nói.

Nhưng điều này không có nghĩa là người cá không thể phát ra tiếng không thể nói chuyện, thật ra lý do lớn nhất dẫn đến sự hiểu lầm này là, Siren không hiểu Hạ Ý đang nói gì.
—— Một người cá sống ở biển sâu nào sẽ hiểu được tiếng Trung.
Có điều rất nhiều người trên thế giới này sẽ bắt đầu đoán già đoán non vì rào cản ngôn ngữ.
Thật ra Siren bị thu hút bởi món ngon, cảm xúc khi mà Hạ Ý nhìn thấy quái vật biển chính là hoảng hốt và sợ hãi, nhưng đối với người cá mà nói, đây thực sự là niềm vui bất ngờ, thì ra còn có thể trở thành thức ăn...! Siren nhịn không được bơi tới, đang do dự rốt cuộc có nên ăn hay không, bởi vì có vật sưu tầm như thế cực không dễ dàng, mấy ngày nay thực lòng càng nhìn càng thích Hạ Ý, sẽ không khiến người cá có cảm giác như lúc nào cũng đối diện với thức ăn, cũng không đặc biệt đáng ghét, nhất là, con người ngâm trong nước mà không chết như thế biết tìm nơi đâu?
Nó đang do dự, thì ngay lúc đó, đáy biển bắt đầu xuất hiện dòng xoáy, hơn nữa lực hút càng lúc càng mạnh.

Thân mình cá đai vua khổng lồ, sức mạnh cũng rất lớn, còn ở trung tâm dòng xoáy, tất nhiên nó ổn định được và không bị cuốn lấy ngay lập tức, nhưng Siren lại không giống vậy, dù có năng lực mạnh mẽ hơn nữa, dòng xoáy và mạch nước ngầm thỉnh thoảng xuất hiện dưới biển sâu, vẫn là mối nguy hiểm buộc các quái vật phải tránh xa.
Siren muốn nắm vững thứ gì đó, nhưng nước biển nơi này quá nông, có sức cũng không có chỗ xài, dưới lúc hỗn loạn, nó trái lại có mục tiêu rất tốt ——
Không sai, là chính Hạ Ý.
Ôm chặt lấy từ sau lưng, sức hút mạnh mẽ tức khắc trở nên nhỏ hơn nhiều, người cá lập tức hiểu rõ, những lốc xoáy đó, hắn là được tạo ra bởi con người này.
Năng lực thật là kỳ lạ, trông không có nhiều lực sát thương, nhưng đối với sinh vật sống trong nước mà nói, thực sự không có cách nào tốt để chống lại.
"Đi mau...!Chúng sẽ ăn chúng ta!"
Hạ Ý vội vã nói, bơi vào bờ đã cạn hết hơn phân nửa sức lực hắn, chưa nói đến việc phải kéo một người cá nặng bằng người trưởng thành lên bờ, suýt chút nữa không thở nổi, chỉ một mực cắn răng ôm càng chặt, cố sức đến mức mặt đỏ cổ phồng, không trôi chảy mà nói tiếp:
"Nghe lời, lên bờ đi!"
Nghe nói cá sấu sẽ ẩn dưới nước nhìn ảnh ngược rồi bất ngờ tấn công sinh vật trên bờ, cần phải nhanh chóng rời khỏi bờ biển!
Siren đương nhiên có thể thở trên cạn, thế nhưng rời khỏi nước biển, nó không còn tốc độ nhanh lẹ và linh hoạt nữa, dưới eo là vảy bạc tinh mịn và đẹp đẽ, trên đuôi cá thon dài lăn xuống từng chuỗi giọt nước, mài trên đá ngầm xù xì sắc nhọn, không những không tróc vảy chảy máu, trái lại còn phát ra âm thanh nặng nề sau khi cọ xát với vật cứng.
Có thể sống dưới áp lực nước đáng sợ của biển sâu, bất kể vảy có sáng bóng đến đâu, làn da chạm vào mềm mại thế nào, thì chắc chắn vẫn mạnh mẽ vô cùng, nếu không xương cốt sẽ bị trực tiếp ép nát, mạch máu vỡ ra, không sống được.
Âm thanh làm Hạ Ý ngẩn ra, lập tức cúi đầu xem xét.
Thấy không có vết máu và vết thương, hắn rốt cuộc hiểu ra, người cá không thể nào di chuyển trên bờ, thế nhưng tình hình trước mắt nguy cấp, hắn không có thời gian cẩn thận nghĩ cách, bây giờ chỉ có thể mong đợi người cá thông minh giống trong truyền thuyết, hiểu được ý hắn.

"Tay của ngươi, có thể ôm chặt ta không..."
Hạ Ý kéo cánh tay tái nhợt lạnh buốt kia khoác lên vai mình, vừa nói vừa múa máy tay chân, đây là một điều rất khó đối với hắn.

Bởi vì hắn hoàn toàn không biết giải thích lời mình nói, truyền đạt ý nghĩ của mình cho người khác, càng đừng nói khiến cho một sinh vật phi nhân loại hiểu được.

Có điều như thế cũng tốt, đổi thành con người, chắc chắn sẽ hỏi tại sao, hiện tại chỉ cần khiến người cá này vâng lời hoàn thành động tác ấy, vấn đề khác —— cho dù ai đó nói chuyện với mèo, thì chắc cũng chưa từng chờ đợi vào việc nó nghe hiểu đúng chứ.
—— Thế này là muốn làm gì?
Siren nhìn Hạ Ý, rồi lại nhìn chằm chằm cánh tay bị nắm chặt.
Biểu cảm của con người này, có vẻ kinh hoảng lo sợ, nhưng không mang hương vị hấp dẫn như ban nãy.
Vậy không phải sợ hãi?
Nếu không phải sợ hãi thì hắn giữ chặt không buông mình ra là có ý gì?
Những lúc không hiểu đối phương muốn làm gì, chỉ cần có thời gian và hứng thú với điều đó, cách tốt nhất là chiều theo ý đối phương, sau đó có thể thấy được nguyên nhân —— tiện thể nếu thú cưng trong nhà khó chịu khăng khăng kéo bạn đi đến một chỗ, bạn đừng ngại hãy bước đến nhìn xem, dù sao thú cưng trong nhà giống với trẻ con, luôn sẽ có nhiều lý do để khiến người lớn chú ý, những lúc như thế bạn nên vuốt ve, rồi lại dùng thức ăn hoặc thứ khác dỗ dành cho đến khi sự chú ý của thú cưng dời đi, ấy khoan, hình như lạc đề rồi, tóm lại quan hệ méo mó và tâm lý riêng của hai tên này đã 囧 đến nỗi không biết tả thế nào.
Thế nên Siren rất tò mò mà làm theo ý Hạ Ý, ôm lấy vai hắn từ phía sau, đây là một điều khá mới lạ và thú vị, vì mạch máu ấm áp và đập đều nằm ngay dưới ngón tay Siren, chỉ cần móng tay khẽ cứa vào, chà, con người thật đúng là yếu ớt.
Có điều lại âm ấm, vuốt rất thích, ôm lấy càng thoải mái, tựa như độ ấm của mặt biển vào ban trưa, làm người ta muốn đánh một giấc ngon ở nơi đó.
Hạ Ý muốn chạy luôn một mạch, nhưng người cá trên mình thật sự quá trơn, tìm không được bất kỳ điểm giữ nào, dựa theo tư thế cõng, nên là đỡ lấy chân, mà người cá nào có chứ.


Bắt đầu từ eo toàn là những mảnh vảy cá, trơn đến nỗi không tài nào giữ được, nếu đỡ ở trên, thì toàn là da thịt lạnh lẽo mềm mại, vấn đề là da trần, càm giác quá mượt mà có biết không? Điều này khiến Hạ Ý, người vốn mắc chứng sợ xã hội làm sao mà thích ứng cho được, hắn chưa bao giờ gần kề người khác như vậy, ngay cả ngón tay cũng đang run rẩy, thiết chút nữa đã vâng theo bản năng cứ thế buông tay.
Loại cảm giác rờn rợn và sởn gai ốc từ tận đáy lòng này, là người bình thường thì không thể hiểu được.
Hạ Ý cực kỳ ngại chạm vào người khác, lúc không còn cách nào, cũng chỉ đành chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Bây giờ là do hắn chủ động cõng, nhưng cách quần áo rách rưới nhăn nheo như đống giẻ, cảm giác lạnh lẽo nhặn mịn ấy hết sức rõ ràng, như cây kim chích cho vùng da nơi đó vô cùng khó chịu, nhưng hiện giờ là lúc để tính toán à?
Bỏ chạy mới là quan trọng nhất!
Chờ Hạ Ý lảo đảo vòng ra sau đá ngầm xong, lại gắng gượng nghiêng người buông tay ra, rồi quay đầu lại nhìn.
Biển đã yên tĩnh trở lại, nhìn về nơi xa, chỉ có từng đám cát biển đang dần dần lắng xuống.
Không đúng, dưới mặt biển còn có cái bóng đen khổng lồ dài thật dài.
Hoang đảo này bốn phía là biển, không có nước ngọt, không có thức ăn, chẳng lẽ phải đua xem ai chịu không nổi rời đi trước?
Điều Hạ Ý thấy lạ là, ban đầu vùng biển này chỉ có rong biển, chẳng có bất cứ thứ gì khác, sau đó thì có một người cá hư hư thực thực xuất hiện cùng đàn cá mòi có độc, lại sau nữa...!Hình như không chỉ là quái vật biển, dòng xoáy rõ ràng hút được mười mấy con cá lớn, vừa rồi lộn xộn nên không thấy rõ, có điều mong rằng tất cả đều có độc, để mấy con quái vật đó ngộ độc chết đi!
Nhưng mà, chất độc này có vẻ chẳng ra gi, hắn đau đến nỗi nôn máu nửa ngày vẫn chịu qua được, quái vật biển ăn vào chắc cũng chẳng có phản ứng xấu nào.
Thấy Hạ Ý ngơ ngẩn nhìn mặt biển, Siren vừa nhọc nhằn dùng cánh tay chống dậy chính mình, cảm thấy con người này thật kỳ lạ, nãy mới ra sức muốn rời khỏi, bây giờ lại nhìn chằm chằm vào biển, rốt cuộc thế này là sao?
Và còn, nơi này cách biển quá xa, thủy triều dâng không tới.
Vậy nó phải về biển thế nào?.