Mặt trời chiếu cho người ta đầu óc mòng mòng, lúc này chợt nhận ra thức ăn đã không còn quan trọng, nước mới là cần thiết nhất, nước biển xanh lam ở ngay trước mắt, mênh mông cuồn cuộn, thế nhưng cố tình không thể uống, loại giày vò này có lẽ càng sâu so với tuyệt vọng mà sa mạc mang đến cho người ta.
May là không có gió, nếu không phương hướng của thuyền bơm hơi sẽ càng khó nắm giữ, nhưng không may cũng là không có gió, chèo rất khó khăn, nhìn về phía trước xem lại đằng sau đâu đâu cũng là một mảnh đại dương bao la.
Thật ra Lý Thiệu và An Lỵ đã coi như có thể lực tốt, nghề nghiệp của An Lỵ là người mẫu, cô ngoại trừ việc ăn uống điều độ thì tập aerobic hằng ngày là điều tuyệt đối không thể thiếu, trước lúc Lý Thiệu có được siêu năng lực này cũng từng phải bôn ba khắp nơi dãi nắng dầm mưa.
Hạ Ý là một diễn viễn không tiếng tăm, không thể được công ty cung cấp xe chuyên dụng, làm trợ lý Hạ Ý, cậu đã thỏa mãn với việc nhận được tiền chi trả cho vé máy bay tàu xe một cách suôn sẻ mà không bị phòng tài vụ của công ty làm khó dễ.
Có điều lúc lên thuyền cậu hối hận vì không mang bao nhiêu tiền, bây giờ cậu lại thầm may vì không mang nhiều như thế.
Thẻ thì có thể báo mất, còn tiền thì phải làm sao đây?
Đương nhiên cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới, nếu đây đã là tận thế thực sự, thì tiền còn có ích lợi gì?
"Từ giờ ông sẽ không bao giờ ngồi thuyền nữa!"
Lý Thiệu lẩm bẩm một mình.
Tài công chính của Nữ thần Thalassa, tuổi trẻ, thể trạng cũng dũng mãnh, đã vậy tính còn nóng, nghe thế lập tức trừng mắt, có điều vì kiêng dè siêu năng lực của nhóm Lý Thiệu, không dám nói lời khó nghe gì, chỉ là giọng điệu khinh khỉnh lời nói mang gai:
"Phải không? Động cơ bị ngắt hết, không biết ngồi thuyền thiếu an toàn, hay là ngồi tàu ngồi máy bay chết càng nhanh!"
Lý Thiệu còn chưa kịp mắng lại, An Lỵ đã thấy hãi hùng.
Các nơi trên khắp thế giới có bao nhiêu chuyến bay? Và máy bay đang trên trời là bao nhiêu? Coi như là vừa mới cất cánh, rơi trên sân bay cũng đã là một tai nạn lớn lao, càng đừng nói là những chiếc máy bay ở vạn dặm trời cao.
Mảnh đại dương bao la trước mắt này, sợ rằng vào bốn năm ngày trước, cũng đã mai táng vô số người.
Rơi vào biển có lẽ còn may, nếu như rơi từ trời cao vào thành phố phồn hoa —— xe cứu hỏa không thể chạy, không thể tiến hành cứu hộ, cộng với bức xạ mạnh, chỉ sợ ngay cả ngọn lửa đang bùng cháy cũng không thể dập tắt, hơn nữa mỗi hộ gia đình nếu không phải có khí đốt hóa lỏng, thì chính là có ống dẫn khí đốt thiên nhiên, xăng hàng không không màu, nhưng hiệu quả của nó cực tốt...!Nổ lớn nối tiếp không biết lại phải chết bao nhiêu người.
Có lẽ vẫn có nước máy, vì chỉ cần mở vòi nước là có thể xả, nhưng không có điện, người thông minh thì sẽ nhanh chóng nhặt tất cả các vật chứa để rót nước, bởi sau khi nước trong ống bị xả sạch, nhà máy nước không hoạt động được nữa, nếu không tranh giành bình chứa nước và thức uống, vậy thì phải đến cạnh sông hồ canh giữ đi thôi.
Ồ, quên mất nước lộ thiên bây giờ chứa rất nhiều phóng xạ.
"Chết tiệt!" An Lỵ hung hăng mắng một tiếng.
Những quốc gia còn sót lại lực lượng quân đội, có lẽ còn miễn cưỡng duy trì trật tự ở một số nơi, nhưng một số quốc gia ở Đông Nam Á vốn được tạo thành từ vô số hòn đảo, dưới tình huống tất cả máy bay và tàu thủy đều trở thành đống sắt vụn, tình trạng hiện giờ khó mà tưởng tượng nổi.
"...Nơi có người sẽ cực kỳ hỗn loạn, mà không có người trái lại có thể là do không có nước ngọt, nếu không vì sao không ai sinh sống?"
"Chị An, đừng ủ rũ như vậy, bây giờ chúng ta có siêu năng lực lợi hại đến thế, gặp phải họ thì có gì sợ, lẽ nào họ dám gây sự với chúng ta ư?"
An Lỵ gần như muốn đá Lý Thiệu xuống biển.
Đầu óc cái tên này làm sao mà đơn giản đến như vậy? Khó trách siêu năng lực của cậu ta là sức lớn tứ chi phát triển!
"Ngu ngốc, cậu có biết chúng ta phải mất bao nhiêu ngày mới tìm được một hòn đảo không? Ba ngày, năm ngày? Hay là một tuần? Nếu như ăn sạch thức ăn chúng ta lại thoi thóp dạt vào đảo, đừng nói siêu năng lực, lúc ấy cậu có thể cử động được ngón tay mình không?" An Lỵ đưa tay ấn thái dương, đau vô cùng, từ sau khi thức tỉnh siêu năng lực, đầu đau nhiều đến nỗi muốn tìm đại chỗ nào đập vào cho xong, cô cực lực nén lửa giận, vì không như vậy sẽ làm tình trạng của cô tệ hơn, "Chưa kể, lúc trước thấy súng cậu còn biết trốn ra phía sau tôi, lần này ngược lại không hiểu? Đó không phải là Trung Quốc, quản lý súng ống nghiêm ngặt, cậu nên thấy may vì cậu không ở sa mạc, chúng ta không phải đến vùng Trung Đông, trẻ con bên đấy còn biết xài súng tiểu liên*!"
Đạn đạo không có hệ thống thì không phóng được, nhưng cò súng thì không bị ảnh hưởng!
Mặc dù có lẽ đã không còn một kho vũ khí nào có thể sản xuất đạn dược và súng ống, nhưng ở tận thế, sống sót mới là mấu chốt, keo kiệt những thứ cứu mạng này, ngược lại chết càng nhanh.
"Có cá!"
Thuyền trưởng bỗng kinh hô một tiếng, đánh thức tất cả những người đang lim dim buồn ngủ trên thuyền.
Lý Thiệu vội vàng thò đầu nhìn, quả nhiên từ mực nước biển phía xa, có mấy đường trắng xinh đẹp đang kéo lại đây.
Đó là bọt sóng, đã vậy trên biển không hề nổi gió.
"Thật tốt quá!" Giọng nói mọi người khàn khàn, đều sôi nổi kích động muốn tìm cái gì bắt cá.
"Là đàn cá sao?"
An Lỵ vội vã hỏi, cô đã ăn hết những thức ăn dễ hỏng của mình, còn lại là nước và thức ăn đã được đậy kín.
Nếu có cá, tiết kiệm mấy thứ này thì dù có chạy đi đâu cũng là tài sản và cơ sở sống còn lớn nhất.
Lúc trước, khi chia thức ăn, cô cũng không dựa vào năng lực để lấy nhiều, chỉ lấy thứ tương đối tốt, không phải cô vô tư hay có phẩm đức cao cả gì, An Lỵ chỉ rõ ràng, cô chỉ có một mình, một đôi tay, nhiều đồ hơn nữa cô cũng mang không xuể.
Không tồi là có Lý Thiệu sức lớn, thế nhưng Lý Thiệu có khiêng được, cô vẫn không thể lấy nhiều, vì thuyền bơm hơi hữu hạn.
Cho nên thứ lấy ra từ kho lạnh lúc ấy, chia cho gần trăm người, còn dư không nhiều lắm, tất cả đều để lại cho người chờ cứu viện trên thuyền.
Nhưng An Lỵ cảm thấy họ vĩnh viễn không đợi được.
"Nhìn từ bọt sóng, là đàn cá, có điều...!Hình như không phải cá mòi, những con cá nhỏ thường thích hợp thành đàn, nhưng tình hình này, rất giống một đàn cá lớn đang tụ lại để tấn công mặt biển..."
"A!!"
Có người thét lên đánh gãy lời Thuyền trưởng.
Đó là một người phụ nữ mặc đồ phục vụ, là người cùng ở trên thuyền bơm hơi với nhóm Lý Thiệu, cô cũng có siêu năng lực, có điều An Lỵ mang theo cô, không phải vì để ý sự mạnh mẽ ở siêu năng lực của cô, mà là sự đặc biệt.
Mắt cô ấy đặc biệt tốt, có thể nhìn được nơi rất xa và thấy được thứ rất nhỏ.
"A Mẫn cô sao vậy?"
"Là, là cá mập, tôi thấy vây...!Vây cá lộ trên mặt nước!"
Ồ lên khiếp sợ, tất cả mọi người bắt đầu phát run, vội vã thu lại mái chèo.
Đường bọt trắng dường như càng lúc càng gần.
Tài công chính cũng thấy, lập tức hung hăng trừng người phụ nữ tên A Mẫn kia:
"Lần sau thấy rõ rồi nói, đó không phải cá mập! Cô ngay cả hình tam giác và hình quạt cũng không phân biệt được sao?"
"Cô ấy kêu cũng không sai, đây tuy không phải cá mập, nhưng đối với chúng ta hiện tại mà nói, còn rắc rối hơn cả cá mập!" Suy cho cùng Thuyền trưởng vẫn rộng rãi kiến thức, giờ phút này vẻ mặt khó coi đến nỗi khiến Lý Thiệu bất an theo.
"Là cá buồm!"
Ngoại trừ thuyền viên, người ở đây bây giờ biết rất ít về biển, thậm chí có vài người còn buồn bực, không biết là kẻ ngốc nào, hãy còn cân nhắc trong lòng, lúc này đã có thể nhìn rõ ở xa xa đằng trước, giữa bọt sóng thấp thoáng xuất hiện vây cá nâu sẫm và chóp đuôi nhòn nhọn thật lớn, nhưng tốc độ của chúng nhanh cực kỳ, nhảy mắt đã gần trong gang tấc, muốn lấy thứ gì để tự vệ cũng không kịp.
"Đây là cá ngừ ồ* sao? Bơi nhanh như vậy!!
"Cá này có ăn được không?"
"Anh ngốc à, không đâm lật thuyền chúng ta là đã tốt rồi, anh còn muốn ăn? Anh bắt được không!!"
"Hàii, nếu như có lưới đánh cá chắc, sao mà bắt không được chứ, chẳng qua chúng ta không mang!"
Không phải không mang, mà là trên Nữ thần Thalassa vốn không hề có, du thuyền xa hoa sao có thể mang theo lưới đánh cá được cơ chứ?
Cả người Thuyền trưởng đều đang phát run, nhưng ông không làm gì cả.
Nghênh diện mà đến là vây cá nâu sẫm to lớn khắp mọi nơi, chẳng có cách nào né tránh được.
Bọt sóng ngang qua, ngay lúc những người không có siêu năng lực ôm đầu chuẩn bị tránh đi nước biển có lẽ mang theo phóng xạ này, hi vọng ít nhất không bị tràn vào miệng mũi, thì người trên một chiếc thuyền bơm hơi khác rất nhanh đã phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lý Thiệu hoảng hốt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tám người trên chiếc thuyền bơm hơi kia như nổi điên mà nằm sấp xuống, nước biển từ dưới đáy thuyền phun ra, hiển nhiên đã xuất hiện một cái lỗ lớn.
Lại một tiếng thét chói tai, lần này xui xẻo không chỉ là thuyền bơm hơi, có người che lại đùi, nước biển và máu tươi hòa lẫn bên nhau, người nọ còn là người có dị năng, cũng thuộc hệ Hỏa, nhưng uy lực khá yếu, có điều tất cả mọi người thấy được là một con cá lớn dài năm, sáu mét, trông rất kỳ lạ, ngoại trừ vây cá vừa dài vừa cao nghiêng về phía sau thành hình quạt, miệng chúng sắc nhọn vô cùng, hơn nữa còn dài, hàm trên như gươm bén, vây lưng dài đến nửa người, giờ thì mọi người đã biết thuyền bơm hơi rách như thế nào!
Nước biển rất nhanh tràn vào lỗ thủng, thế thì không tát được, vậy nên những người đó hết cách, đành nhảy xuống nước, thục mạng bơi về phía thuyền khác.
Những con cá buồm đó đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, ngoại trừ một con cá buồm bị người có siêu năng lực đánh, nửa người bị nướng tái vô lực ngoe nguẩy trong nước, bị sóng cuốn đi.
Cá buồm trời sinh dũng mãnh hung dữ, vả lại quen sống ở vùng nước sâu hơn chục mét dưới mặt biển, chúng hoảng loạn như vậy, không giống như tấn công tàu thuyền, trái lại trông như bị sinh vật đáng sợ nào đó đuổi theo.
"Đi mau!" Thuyền trưởng mới vừa hô ra tiếng, bỗng nhiên phát hiện nó chẳng có ý nghĩa gì cả, họ lênh đênh trên biển, trong tay chỉ có mái chèo sơ sài, có thể đối phó được cái gì chứ?
Tính cả người bị thương, đều đã leo cả lên thuyền khác, thức ăn đã ăn gần hết, nhưng một thuyền chứa mười một người vẫn gắng gượng được, trái lại chẳng phải bỗng nhiên phát huy tinh thần tương trợ, mà là vì tám người trên hai chiếc thuyền vừa chìm đều có siêu năng lực, người bình thường tất nhiên không muốn cũng không dám từ chối.
"Tất cả ngậm miệng, đừng lên tiếng!" Thuyền trưởng hô lên, ý bảo Lý Thiệu đừng chèo nữa.
Trên mặt biển một mảnh tĩnh mịch.
Phản ứng lại đầu tiên vẫn là A Mẫn, cô đột nhiên há to miệng, sau đó lại vội vã đưa tay che lại, tròng mắt lồi ra, tựa như đã nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, biển xanh, lại không trong, những người trên một con thuyền khác chỉ có thể trắng mặt theo A Mẫn nhìn vào nước biển sâu thẳm.
Dường như thứ đáng sợ kia, đang ngang qua thuyền của họ.
An Lỵ thấy A Mẫn bớt run, lại yên lặng đợi một lúc, mới thấp giọng hỏi:
"Đi chưa?"
A Mẫn vừa định gật đầu, chuẩn bị nói gì đó, bỗng nhiên mặt biển nổi lên một cơn sóng lớn, một cái bóng vô cùng khổng lồ chợt xuất hiện, nước biển rào rạt văng khắp nơi, lần này không cần A Mẫn phải nói gì, người tinh mắt đều có thể thấy rõ sinh vật kinh khủng kia, cực to cực dài, toàn thân màu bạc, còn có vây lưng đỏ tươi hình răng cưa nhấp nhô, miệng nó ngậm con cá buồm bị nướng nửa chín kia, nháy mắt lại chìm vào nước biển, An Lỵ chì kịp thấy cái bờm vừa cao vừa phức tạp trên đầu con quái vật đó, cùng với hai cái râu dài đỏ tươi lấp ló trong làn sóng.
Lý Thiệu thiếu chút nữa ngã chúi xuống.
Đó là con gì? Rồng?
Vẻ ngoài không khác lắm, nhưng nếu là rồng thì trông quá xấu rồi!
Lúc này nhìn sang từ mặt biển, có thể thấy rõ được cái bóng to lớn đáng sợ kia đang đảo quanh thuyền bơm hơi, đầu đuôi vươn dài thật dài.
Chiều rộng cũng bằng một chiếc thuyền bơm hơi, cảnh tượng nhìn xuyên qua nước biển này khiến ai nấy đều run như cầy sấy.
Thằn lằn đầu rắn tính cái gì! Quái vật hồ Loch Ness là cái chi, đây, đây!!
Thuyền trưởng hận không thể ngất đi ngay lập tức, lái thuyền trên biển, đôi khi từng nghe nói mặt biển xuất hiện cái bóng dài liên miên mấy chục mét, có điều ai thường xuyên đi lại trên biển cũng biết, đó có thể là những mảng rong tảo, trôi nổi trên mặt biển, bóng xưa nay luôn là thứ đáng sợ hay dùng để hù người ta nhất, nhưng tận mắt nhìn thấy ——
Quái vật biển trong truyền thuyết, xác thực có chia làm vài loại, một loại là quái vật bạch tuộc khổng lồ ở Biển Bắc với vô số xúc tu, hai là loài rắn biển có lẽ có họ hàng với khủng long.
Người chạy thuyền sẽ cười bảo vớ vẩn, bởi vì rắn biển sao có thể trông thế được, nó chỉ từa tựa cá chình*, hoặc cá hố*!
Đúng rồi, chính là con đó!
Thuyền trưởng bỗng nhiên chấn động tinh thần:
"Đừng hoảng, đây là cá đai vua*, chúng chỉ xuất hiện trên mặt biển khi sắp chết."
Ai nấy đều răng run lập cập, khinh bỉ nhìn Thuyền trưởng, ngay cả Tài công chính cũng không tin.
Con quái vật biển này hung hãn đến thế, trông giống sắp chết không?
Dưới nước biển, sóng hạ âm đang truyền lại.
"...Ceto? Ngươi lại lạc đường ư? Có con cá buồm mất rồi, ngươi có thấy không?"
Cái bóng dài đến nỗi không nhìn thấy cái đầu đong đưa, tư thế bơi của nó cũng hết sức oai phong, nhìn từ trên mặt biển, nhấp nhô trên dưới thành hình chữ S rồi uốn cong trái phải, dáng vẻ hệt như rồng cuốn mây lành này, thật ra là đang...
"Đừng ồn, ta đang xác nhận phương hướng ~"
Sau đó thì nhanh chóng vụt đi theo hướng cá buồm đã bơi.
Cuối cùng bóng đen biến mất, không biết là nhìn thấy đuôi hay là đã chìm vào biển, mặt tất cả những người trên thuyền bơm hơi đều không còn chút máu, ngồi bệt nơi đó hoàn toàn bất động.
"Ceto, cần ta nhắc lại rằng ngươi cũng không có độc không! Còn không tới nữa Siren sẽ ăn ngươi..."
"Abyss, có một đám con người vừa cướp cá buồm mà chúng ta xua!"
"Cái gì?!"
"Yên tâm, ta giành lại rồi ~"
Bạch tuộc bự dùng tám cái xúc tu không ngừng khảy cá buồm đang cố lao ra ngoài, ép chúng phải bơi tới vùng biển nông hơn, khi nhìn thấy cá đai vua lớn đến nỗi không thể nhìn được đuôi kia, tròng mắt theo cái đầu cúi xuống:
"Khoan đã, con cá kia đâu?"
"...Ta ăn rồi."
===================
Chú thích:
*Súng tiểu liên: Là loại vũ khí cá nhân tầm gần, thuộc họ súng máy, cũng thuộc họ súng tự động tùy theo phân loại của các quốc gia.
(Wikipedia)
*Cá ngừ ồ: Hay còn gọi là cá ồ là một loài cá trong họ Cá thu ngừ.
Cá ngừ ồ thường được tìm thấy ở toàn cầu trong vùng nước mặt mở đại dương đến độ sâu 50 m.
Cá ngừ ồ có chiều dài tối đa của nó là 50 cm.
Cá ngừ ồ là một loài cá tương đối nhỏ và mảnh mai.
(Wikipedia).