Liên Minh Phe Thất Tình

Chương 7: Thwoif kỳ bí ẩn




Ngày X tháng X, thời tiết nắng mưa thất thường.

... Mình nghĩ lâu lắm rồi...

... Hình như mình... trước mặt Thư Cán... chưa từng nói lấy được nửa câu tốt cho Tạ Tử Tu...

... Anh trai mình... trước mặt mình... cũng chưa từng nói lấy được nửa câu tốt cho Tạ Tử Tu...

Cái này...

Nhan Miêu chợt tỉnh giấc, đột nhiên nhớ ra hôm nay là cuối tuần, thế mà cô còn muốn bấm bụng đi dắt chó giúp cái tên lừa cả tình lẫn tiền của cô, lại thấy cuộc đời mình sao mà tối tăm quá

Tới nhấn chuông cửa theo phép lịch sự Nhan Miêu cũng chẳng thèm làm, rút luôn chìa khóa ra mở cửa. Từ sau khi Tạ Tử Tu chia tay với Nguyễn Hy Nhược, nghĩa vụ giữ chìa khóa lại rơi vào đâu cô.

Thế mà cô chưa lần nào thừa cơ làm chuyện xấu.

Vừa vào nhà đã thấy Darwin đang ngồi ở ngay cửa nhiệt liệt chào đón cô.

Nhan Miêu không khỏi nhìn chằm chằm vào chú chó Labrador đang vẫy đuôi tít mù này.

Nói ra thì... nếu cô bắt cóc chó cưng của Tạ Tử Tu, bắt anh ta ngoan ngoãn giao tiền ra, thế có được không nhỉ?

Mà dĩ nhiên Darwin chẳng hay biết gì với ý nghĩ phạm tội trong đầu cô, chỉ liếm tay cô rất nhiệt tình.

Nhan Miêu thở dài. Hầy, không được, bị lừa tiền đã thảm lắm rồi, bị hại tới nỗi hạ thấp tiêu chuẩn đạo đức như Tạ Tử Tu, không phải còn thảm hơn sao.

Đưa Darwin vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa rồi mà vẫn không thấy gã cấp trên vạn ác kia của mình đâu, chỉ nghe thấy tiếng nước mơ hồ trong phòng tắm

Tạ Tử Tu tắm rửa trong nhà mà bất cẩn như thế, chiếc đồng hồ Patek Phillip và ví tiền không hề mỏng của anh ta để trên bàn trà rất tùy tiện.

Thế giới này, nếu anh bất nhân thì tôi cũng bất nghĩa!

Nhan Miêu tức giận một tay cầm ví, một tay cầm chiếc đồng hồ của anh ta, nhìn chăm chăm một lúc.

Dù cô có lột sạch tiền mặt trong ví, cầm đống hô đi bán, về tình về lý cũng coi được đúng không?!

Trong lúc trầm ngâm suy tính, cửa phòng tắm đã mở ra, rồi Nhan Miêu nghe thấy tiếng cười: “À, em muốn cái ấy à?”.

“...”

“Muốn thì cầm đi”.

“...”

“Em có chìa khóa nhà tôi, tất cả các ngăn kéo tôi không khóa, mật mã két bảo vệ cũng rất dễ đoán, muốn cái gì thì cứ lấy cái ấy”.

“...”

Sao nghe vậy mà lại đáng sợ thế nhỉ?

“Em có thể mở ví tiền ra xem thử”

Cảm giác hình như chỉ càn mở ví tiền theo lời anh ta, bên trong sẽ bắn ra kim độc, hoặc là có thiết bị báo động cũng nên.

Thế là Nhan Miêu quả quyết đặt ví tiền lại nguyên chỗ cũ, để bảo đảm an toàn, còn tiện thể phủi tay sạch sẽ

Tạ Tử Tu cười nói: “Bảo em mở ví tiền ra thì em lại không mở, sau này đừng hối hận đấy”.

“...”

Mở ra mới hối hận thì có.

Nhan Miêu quyết chí bây giờ cố gắng không phản ứng lại với Tạ Tử Tu, thế nên nếu Tạ Tử Tu cũng không mở miệng, trong căn phòng sẽ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân đi qua đi lại và tiếng quần áo soàn soạt nho nhỏ, thế mà cảm giác sự tồn tại của anh ta lại càng rõ hơn.

Nhan Miêu không khỏi bắt đầu khó chịu. Mới sáng sớm ra, không dưng đi tắm làm gì, vốn đã có gương mặt như thế, lại trắng trẻo như thế, còn đi qua đi lại trong phòng với cái đầu ướt rượt, dáng dấp quyến rũ, là muốn thế nào hả?

Tạ Tử Tu đột nhiên cười nói: “Em đang nhìn gì thế?”.

Cái, cái gì nhìn cái gì!

Tạ Tử Tu nhướn mày: “Tôi đẹp trai thế cơ à?”.

Dở à!

“Tôi thừa nhận khi ấy em giúp đỡ tôi, tôi rất cảm ơn em, nhưng tôi đã dùng hết tiền rồi, muốn trả tiền mặt cho em thì không thể”.

Làm người còn vô sỉ hơn được nữa cơ à?

Tạ Tử Tu ngồi xuống cạnh cô, thản nhiên mỉm cười một cách nhã nhặn, nói: “Không thì em xem thế này nhé, ừm, lấy thân trả nợ thế nào?”.

“….” Quả nhiên còn có thể đột phá cảnh giới vô sỉ, không hổ danh là Tạ Tử Tu!

Tạ Tử Tu cười như có như không: “Thư kí Nhan không cần nhắc chút sao?”.

“...”

Về lương tâm mà nói, nếu có nhan sắc như thế, muốn lấy thân trừ nợ, thật sự cũng không phải không có chỗ tiêu thụ...

Nhan Miêu rùng mình, gã này hạ độc đúng không? Cô lại còn coi là thật mà bắt đầu suy nghĩ chứ!

“Hoàn toàn không có hứng thú, anh Tạ”.

Tạ Tử Tu nhướn mày lên, cũng không đáp lại, chỉ nói: “Đúng rồi, nói ra thì em vẫn quan hệ mập mờ với Tạ Thiếu Duy hả?”.

“... Liên quan gì tới anh?”.

Sao tên này nhạy tin tức thế nhỉ?

“Không liên quan, chỉ là nó thật sự không hợp với em”

Nhan Miêu nghiêm túc đáp: “Chuyện này thật sự không liên quan gì tới anh hết, anh Tạ”.

Tạ Tử Tu cười cười: “Nó hứng thú với em, vì chưa từng gặp người nào như em nên thấy mới mẻ mà thôi… Nhưng nó không kham nổi trách nhiệm

“Hả?”.

“Vì họ Tạ tuyệt đối không muốn một người con dâu như em”

Lại nữa rồi, còn có thể nói độc ác thêm nữa được không?

Nhan Miêu nghĩ một lát, nói: “Anh Tạ, có cách gọi là bỏ trốn”

Tạ Tử Tu rất bình tĩnh, “Thế à?".

“Thế nên anh cũng đừng tuyệt đối hóa vấn đề”.

“...”

“À, còn nữa, anh Tạ, tôi muốn xin nghỉ một tuần”.

Tạ Tử Tu đáp lại không hề do dự: “Không duyệt”.

“...”

“Anh Tạ, tôi thông báo cho anh thôi, không phải xin anh phê duyệt”.

XX nó chứ, khó lắm mới làm được visa, vé máy bay, khách sạn đã đặt xong rồi, không đi cũng không có cách lấy lại tiền. Anh ta lừa cô nhiêu tiền như thế, chẳng lẽ còn muốn bỏ đá xuống giếng, khiến cô bị lỗ thêm nữa sao?

Nhưng Tạ Tử Tu chỉ cười: “Hả? Thư kí Nhan không quan tâm bị trừ tiên lương sao? Xin nghỉ dài ngày phải cần lý do rất chính đáng mới được đấy”.

Trong đầu Nhan Miêu lóe lên một ý, đáp: “Tôi có lý do chính đáng”.

“Hả?”.

“Tôi xin nghỉ kết hôn”

Tạ Tử Tu thoáng im lặng, rồi hỏi: “Cái gì?”.

“Tôi sắp kết hôn rồi”.

"...” Tạ Tử Tu vẫn mỉm cười, “Cái gì?”.

Tên này bị lãng tai à?

Nhan Miêu bèn nhắc lại một lần nữa: “Tôi sắp kết hôn, anh Tạ”.

Tạ Tử Tu im lặng trong phút chốc rồi cười nói: “Với ai?”.

“Xem ra không phải chuyện gì anh cũng biết, anh Tạ”.

Trông Tạ Tử Tu vẫn rất bình tĩnh, “Em đùa chứ gì”.

Nhan Miêu cười hì hì: “Xem ra có rất rất nhiều chuyện anh không đoán được”.

“...”

“Thực ra bản thân tôi cũng không ngờ được sẽ nhanh như thế”.

Tạ Tử Tu nhìn cô, nụ cười héo đi: “Đây không phải trò trẻ con, em đừng vội vàng như thế. Không cần biết là ai cũng phải nghĩ lại một chút”.

“Sau khi suy nghĩ cần nhắc kĩ càng rồi thì mang tính kế hoạch quá, không thú vị gì hết. Không phải xúc động muốn kết hôn đều đột nhiên ào tới như chớp khi anh chưa chuẩn bị kỹ càng sao?”.

Có thể vung vít ra một đoạn như thế ở ngay đây, Nhan Miêu đúng là phải tự bái phục mình.

“...”

“Tóm lại là, anh Tạ, anh chỉ cần duyệt kỳ nghỉ cho tôi là được rồi”.

Tạ Tử Tu nhìn cô một lúc lâu rồi mới cười nói: “Được”.

Nhan Miêu khách sáo đáp: “Đa tạ, đa tạ”

Tạ Tử Tu ngừng một lát, lại hỏi: “Thư kí Nhan có cần quà cưới gì không?”.

Nụ cười dịu dàng của anh ta khiến Nhan Miêu cảm giác như nhìn thấy công viên kỷ Jura.

“Không không không, không cần đâu”.

Nhận quà của anh ta, không phải là nhổ răng cọp sao.

“Tôi nói thật đấy”.

Tạ Tử Tu nhìn cô: “Nếu em kết hôn, dù có như thế nào, tôi nhất định tặng em một món quà to”.

Món quà to là một gói thuốc nổ cỡ lớn phải không?

“Không cần thật mà, anh chỉ cần chúc phúc cho chúng tôi là được rồi”.

Tạ Tử Tu nhìn cô: “Tôi chúc em hạnh phúc”.

Không biết có phải qua cơn mưa trời lại sáng không mà chuyên đi tới Tokyo lần này, vồn dĩ hai người muốn mua vé máy bay giảm giá có chiết khâu rẻ nhất, kết quả là nhờ phúc của Thư Cán, tới khi đi lại biến thành vé máy bay và khách sạn được vị quý nhân tốt bụng nào đó bao hết.

Lần đâu tiên trong đời Nhan Miêu được thể nghiệm tiện nghi trong khoang hạng nhất.

Cuộc sống dành riêng cho kẻ có tiền này thật sự khiến người ta không quen nổi

Nhưng vì khó có thể gặp được, có lẽ trong cuộc đời cũng không thể gặp lại lần nữa, thế nên khi ở trong phòng chờ VIP, Nhan Miêu ôm tâm thức “cuộc đời chỉ có lần này, không uống chắc chắn là uổng phí”, thừa cơ uống một đống rượu ngon miễn phí, bước chân cũng hơi loạng choạng.

Uống nhiều một chút mới có thể xóa đi nỗi đau thương bị người ta lừa tiền.

Lên máy bay, cô và Thư Cán ngồi ở hàng ghế đầu, cách một lối đi nhỏ là hai người thanh niên tuổi tác cũng xấp xỉ, xách va ly LV(36), trên tay cầm kính râm hiệu BVLGARI(37), ăn mặc hợp mốt, thái độ phong lưu, trông phô trương khoe mẻ.

Đều là nam thanh nữ tú, cùng ngồi trong khoang hạng nhất, hai bên khó tránh khỏi cùng liếc sang, đánh giá nhau một chút, một người cười cười bắt chuyện trước, tiếng Trung hơi lơ lớ: “Lần đâu tiên hai cô tới Tokyo sao?”.

Từ sau khi Thư Cán nhận điện thoại, hai mắt đều mông lung, gò má ửng hồng, như đi vào cõi thân tiên, rõ ràng là đang nghĩ chuyện của mình, có lẽ chẳng nghe thấy người ta nói gì hết, Nhan Miêu đành chịu trách nhiệm đáp lời, lễ phép đáp: “À, sao anh biết?”.

Chàng trai cười vẻ sâu xa: “Nếu đã tới rồi thì chúng tôi nhất định sẽ có ấn tượng với những cô gái như các cô”.

“...”

Câu tán dương này, dù có cao siêu hay không, chắc hẳn cũng là lời bắt chuyện trong truyền thuyết rồi.

Mà Nhan Miêu uống quá nhiều rượu, hơi men bốc lên đầu, điểm gây cười trở nên thấp lẹt đẹt, tính tình rộng rãi thái quá, bắt chuyện dễ hơn Thư Cán đang hờ hững hồn vía lên mấy nhiều.

Suốt chuyến đi cô đều dễ dàng bị chọc cười không ngừng, lời qua lời lại nói chuyện ăn ý với hai cậu thanh niên kia, người ta hỏi số điện thoại của cô, cô cũng lơ ngơ cho luôn.

Ra khỏi sân bay, hai người lật đật tìm tới khách sạn Bốn Mùa ở Marunouchi(38), lúc check in mới phát hiện ra, ngoài việc giúp bọn họ đặt khách sạn hạng sang, vị quý nhân của Thư Cán còn để lại quầy một triệu yên cho Thư Cán “tiêu vặt”

Nhan Miêu vừa mới tỉnh rượu một tí lại bị một tệp tiền dày cộp tát cho một cái, hoàn toàn hoang mang.

Tới khi vào phòng, rượu đã tỉnh hẳn, Nhan Miêu bèn thở dài: “Oa, người đàn ông tốt như thế, mày đừng dùng dằng nữa, gặp được thì mau mau thu xếp kết hôn đi”.

Thư Cán đỏ bừng mặt, yếu ớt đấu tranh: “Mày, mày đừng thấy tiền là sáng mắt lên như thế được không...”.

“Không phải thế, ngàn vàng dễ kiếm, người yêu mới khó tìm có phải không”.

Tuy cô rất yêu tiền, nhưng đây thật sự không phải vấn đề tiền nong. Vứt tiền ra đương nhiên là chấn động, nhưng sức quyến rũ của tri kỷ còn hơn một bậc.

Người hết mực quan tâm thế này tìm ở đâu ra người thứ hai.

Cùng là người tiều tiên như nước, nhưng vị cấp trên vô nhân tính kia của cô với người này khác nhau một trời một vực.

Nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa buồn rầu của Thư Cán, Nhan Miêu có dự cảm hoa đào của cô bạn thân sắp nở tới nơi rồi.

Thư Cán là bạn thân nhất của cô, ngày lễ tình nhân người ta có đôi có cặp, hai người bọn cô đành phải rủ nhau đi ăn bữa cơm, dù tạm bợ nhưng ít nhiều cũng đỡ hơn mấy kẻ đáng thương gọi suất ăn đơn hay ngồi nhà xem ti vi ăn bỏng ngô.

Thư Cán có thể gặp được đóa hoa đào tốt, thuận lợi thoát kiếp trạch nữ(39), đây đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nghĩ tới sau này mình cả “tạm bợ” cũng không có, Nhan Miêu không khỏi thấy bi kịch.

Bi kịch qua đi, dĩ nhiên phải tìm ít thức ăn xoa dịu tâm trạng rồi… Nhan Miêu đói mềm, vào nhà ăn cao cấp của khách sạn, cũng chẳng thèm giả vờ giả vịt, thức ăn vừa đưa lên là cúi đầu ăn miết, để dạ dày ăn uống thả cửa.

Đương lúc thở mệt giữa bữa ăn, Nhan Miêu đột nhiên cảm giác cái lạnh không tên ùa tới sau lưng mình, bèn rùng mình một cái.

Cảm giác lạnh lẽo xui xẻo này hình như đã từng gặp qua, Nhan Miêu vừa uống rượu sake vừa suy nghĩ, rốt cuộc cảm giác quái dị như thấy ma này từ đâu mà ra?

Vừa ngẩng đâu lên, Nhan Miêu đã thấy có một người đàn ông tuyệt đối không thể xuất hiện ở chỗ này, đang đứng cách cô không xa, thản nhiên đút tay trong túi quần, trên gương mặt là nụ cười như có như không.

Trong phút chốc, lông tóc Nhan Miêu dựng hết cả lên chẳng khác nào đụng phải ma. Trời ơi, thế giới này rộng như thế, sao chẳng có lấy cơ hội đế cô thoát khỏi bóng ma của Tạ Tử Tu được một ngày, đây chẳng phải trúng tà thì là gì?

Mà rốt cuộc, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây chứ?

Hình như người đàn ông đang liếc mắt nhìn về phía cô, Nhan Miêu lập tức dựng tờ thực đơn lên che mặt như lạy ông tôi ở bụi này.

Thư Cán bực mình hỏi: “Sao thế hả?”.

Nhan Miêu nhỏ giọng đáp: “Hình như tao nhìn thấy sếp bọn tao!”.

“Khéo thế cơ à? Người nào hả?”.

“Tên nào trông ngạo mạn nhất thì là tên đó, oa... hình như anh ta qua đây rồi, đừng có nhìn!”.

Cô nói quá muộn, Thư Cán đã không kìm nổi mà ngoái đầu lại liếc nhìn

Rồi sau đó hoảng hồn khiếp vía: “Này, công ty của bọn mày có làm ăn hợp pháp không đấy?”.

"... I I I I Chắc là có rồi, tao vẫn là công dân tốt chấp hành pháp luật mà”.

Tạ Tử Tu, anh có thể đừng trông xấu xa như thế được không!

Thư Cán run rẩy: “Anh ta, anh ta tới rồi này”.

“Suỵt!”.

Rồi trên đầu cô vang lên giọng nói: “Thư kí Nhan”.

Nhan Miêu dựng tóc gáy, không kịp chui xuống gầrn bàn, đành phải giơ tờ thực đơn lên như tấm khiên.

Nhưng thái độ của Tạ Tử Tu vẫn dịu dàng khác thường: “Khéo thế cơ chứ, gặp được em ở đây”.

“...”

“Nhưng mà, tôi nhớ em xin nghỉ kết hôn, thế đây là đi hưởng trăng mật với người yêu em à?”.

“...”

Tạ Tử Tu quét ánh mắt qua Thư Cán, lại nhướn mày: “Chẳng lẽ cô đây là...”

“...”

“Hiếrn khi em bỏ tiền tới nơi như thế này, tôi cũng không làm phiền hai người nữa”, Tạ Tử Tu cười, “Chúc tân hôn vui vẻ”.

“...”

Ài, lớn thế này rồi mà chẳng mấy khi nói dối, vừa ra khỏi cửa đã bị vạch trần, số cô còn có thể đen hơn nữa được không?

Chuyện lạ là, lần này Tạ Tử Tu lại không thừa cơ tấn công, ra tay vừa đủ, chỉ đùa cợt hai câu đã quay người đi mất.

Sao đột nhiên trở nên hiền lành như thế nhỉ?

Chẳng lẽ tâm trạng anh ta tốt lắm sao?

Ăn qua quýt cho xong bữa cơm, Thư Cán chạy ra ngoài thăm Từ Vĩ Trạch đang công tác ở Tokyo, còn mình Nhan Miêu ở lại khách sạn, nhất thời cũng không biết nên làm gì.

Nhớ chuyện ban nãy đụng phải Tạ Tử Tu, đúng là xúi quẩy, chắc chắn là đã phủ bóng đen lên chuyến du lịch Tokyo của cô rồi, chẳng thà đi Spa một cái, thanh lọc cơ thể từ đầu tới chân một lượt.

Một mình ra khỏi thang máy, chưa đi được mấy bước đã lại thấy bóng người đàn ông cao lớn bước tới trước mặt mình.

Nhan Miêu bị chấn động mạnh trong giây lát, đứng trong lối đi nhỏ khó bề tránh né, nhìn xung quanh mà chẳng có chỗ nào để trốn cả, nhất thời chỉ hận không thế núp sau bồn cây.

Đương nhiên chuyện này thất bại chẳng khác chuyện núp sau thực đơn.

“Thư kí Nhan”

Bị chỉ đích danh, Nhan Miêu đành vượt qua khó khăn, nặn ra nụ cười: “Anh Tạ, khéo thế nhỉ, ha ha ha ha”.

Tạ Tử Tu mỉm cười nói: “Đúng rồi, hình như tôi vừa nhìn thấy cô người yêu của em đi cùng một người đàn ông đấy”.

Thư Cán, mày thực sự quá không đáng tin.

“Mới kết hôn đã như thế, thư kí Nhan, có phải em đau lòng lắm không? Có cần tôi đi uống ly rượu với em không?”.

“...” Cô đã làm sai gì mà ông trời phải dồn cô vào bước đường cùng chứ

Di động trong túi đột nhiên kêu vang, tinh thần Nhan Miêu phấn chân hẳn lên như tóm được cọng rơm cứu mạng, cũng không để tâm phí điện thoại chuyển vùng quốc tế đắt cỡ nào, vội vàng nhận máy ngay

“A lô?”.

“Là cô Nhan đúng không? Tôi là Hikaru đây”.

“A, Hikaru, anh khỏe không?”.

Ai nhỉ?

Nhưng chẳng quan tâm là ai, dù có là con chó con mèo thì lúc này đều là thiên tướng nhà trời phái xuống.

Đối phương cười nói: “Ban ngày chúng ta đã nói chuyện trên máy bay rồi đấy. Tôi, còn Ryo nữa”.

Gọi điện thoại đến thật à.

“Giờ cô đang bận sao?”.

“Không có…”.

“Tối ra ngoài chơi một lát thì thế nào? Lần đầu tiên cô đến đây, tôi đưa cô tới quán của bọn tôi, là nơi rất được đấy”.

Nhan Miêu thoáng do dự, lúc trước cô uống nhiều rượu lắm mới tùy tiện nói nhiều với người lạ mặt, giờ đã tỉnh rượu rồi, xem ra đối phương cũng không phải người đứng đắn gì, đương nhiên cô không muốn có quan hệ gì nhập nhằng vớ vẩn rồi

Nhưng vào giây phút thảm hại tả tơi trước mặt Tạ Tử Tu nguy cấp thế này, lời mời ấy có thể cứu cô thoát khỏi cảnh khốn cùng, thế là Nhan Miêu thoải mái hùng hồn đáp: “Được thôi”.

Đối phương cười nói: “Tôi nhớ cô nói ở trong khách sạn Bốn Mùa ở Marunouchi, tôi tới đón cô nhé”.

Ngắt điện thoại, quay đầu lại thấy Tạ Tử Tu vẫn đang thích thú nhìn cô: “Thư kí Nhan sắp đi đâu đấy? .

Nhan Miêu giả vờ vui vẻ: “Đi quán bar chơi”.

Tạ Tử Tu lại nhướn mày lên, mỉm cười nói: “Hừm? Có người mới nhanh như thế sao?”.

"... Tùy anh nghĩ sao cũng được”.

“Nhỡ may bị đưa tới nơi không hợp thì rất xấu hổ đấy, thư kí Nhan”

Nhan Miêu cười khan: “Ha ha ha...’

“Em phải biết, ở nơi đây chỗ nào cũng có những quán uống bừa cái thôi đã hết cả mấy vạn tệ rồi, lỡ đâu muốn em tới thanh toán hóa đơn, chỉ sợ em khóc mất”

“…. Cũng không tới nỗi ấy….”

Lúc này mà cứng đầu đấu khẩu với anh ta thì vô dụng, vừa đánh vừa lui, rồi an toàn lỉnh đi mới là lựa chọn đúng đắn.

Hikaru quả nhiên lái xe tới cổng khách sạn Bốn Mùa đón cô đúng giờ, thái độ khá nhiệt tình, Nhan Miêu vừa nhìn thấy đối phương mở cửa xe, rồi ân cần đón tiêp cô thì thở phào một hơi

Không quan tâm lát nữa sẽ đi đâu, đi với ai, chỉ cần có thể để cô chạy thoát khỏi trước mặt Tạ Tử Tu, nhảy ra khỏi miệng hổ, là được rồi.

Dầu sao thì, chẳng lẽ còn có thể có nơi nào kinh khủng hơn Tạ Tử Tu và ở bên cạnh Tạ Tử Tu sao?

Xe chạy qua một dãy phô nhấp nháy đủ sắc màu, rồi dừng lại trước cửa một quán bar khiến người ta phải hoa cả mắt, Nhan Miêu xuống xe, hơi ngần ngừ, chưa kịp ngẩng đầu nhìn biển hiệu khiến người ta hoa mắt thì đã theo Hikaru đi vào rồi.

Tới khi vào bên trong, có mấy chàng trai ở đối diện đột nhiên đồng loạt đứng dậy nói: “Chào mừng tới đây”, khiến cô phải giật mình.

Đi tiếp vào trong, vừa quan sát cách trang hoàng bài trí xung quanh và mấy cô cô cậu cậu ngồi ở sofa nói chuyện tán gẫu, Nhan Miêu đã thấy có gì không hợp vị rồi

Đây, đây chẳng lẽ là... Host Club trong truyền thuyết, cũng là... quán ngưu lang(4Q)... đó đó sao?

Nhan Miêu vô cùng hoảng hốt, hóa ra trên thế giới này, với cô mà nói, vẫn còn có nơi kinh khủng hơn ở bên Tạ Tử Tu!

Hikaru thấy cả người cô căng cứng thì cười nói: “À, đây là quán của tôi và bạn bè, đưa cô tới chơi chút thôi, đừng căng thẳng”

Nhan Miêu cứng nhắc nặn ra tiếng cười: “Ha...”.

Căng với thẳng cái gì, chỗ này đâu phải chỗ cô nên tới.

Rốt cuộc cô đã tạo nghiệt gì không biết.

Hikaru rất lễ độ và ân cần: “Không sao đâu, đưa cô tới chỉ là giới thiệu với cô thôi, không nhất thiết phải trả tiền cũng ok mà”.

“...”

Nhan Miêu khóc không ra nước mắt thật, cô rất muốn đạp cửa xông ra luôn, thế nhưng họa vô đơn chí phúc bất trùng lai, cô đã nhìn thấy bóng Tạ Tử Tu xuất hiện ở cửa rồi

Đúng là sợ cái gì thì cái ấy tới.

Tạ Tử Tu muốn xem trò cười của cô thì cô phải làm trò cho anh ta xem thật, có cần phối họp tốt như thế không... T_T

Hikaru gọi mấy người tới, mọi người ngồi vây xung quanh cô nói chuyện, Nhan Miêu bị quây lại ở giữa, thấy Tạ Tử Tu cũng ngồi xuống ghế sofa cách đó không xa, mà cô trốn cũng chẳng trốn được, động đậy thì cũng chẳng xong, sau đó lại nghe có người hỏi: “Cô Nhan làm nghề gì vậy?”.

Nhan Miêu thành thật trả lời: “Là nhân viên bàn giấy ở công ty”.

Hình như mọi người có chút bất ngờ, Hikaru lại hỏi: “Thế bố cô làm gì? Mở công ty à?”.

Bố cô làm cảnh sát ở đồn cảnh sát địa phương, sắp vẻ nghỉ hưu rồi.

“Bố tôi là cảnh sát”.

“À, thế mẹ cô...”.

“Mẹ tôi làm nội trợ”.

Thái độ của đối phương có sự thay đối rất nhỏ, thoáng nảy ra chút tùy tiện trong sự nghi ngờ, cười nói: “Thế à? Vậy sao cô ngồi trong khoang hạng nhất, còn ở trong khách sạn Bốn Mùa?”.

“À, đó là vì có người theo đuổi bạn tôi, thế nên đặt giúp cho thôi”.

“...”

Bầu không khí chợt đông cứng lại, ánh mắt của mấy người nhìn cô chẳng khác nào nhìn phải thứ hàng kém cỏi vàng thau lẫn lộn, tuy vẫn duy trì nụ cười lễ phép theo tiêu chuẩn nghế nghiệp, nhưng đã có người tìm cớ rút lui.

Nhan Miêu không khỏi hối hận vì đế chạy thoát thân mà không chọn đúng đường. Đúng là nước ở đây quá sâu, năm nay ấy à, ai cũng có thể áo quần chỉnh tề, ngay cả Tạ Tử Tu có thể đạo mạo đứng đắn như thế, huống chi là nghề phục vụ. Tùy tiện đi chơi với người lạ mặt đúng là không được.

Người ta hiếu nhầm cô là đại tiểu thư, là khách hàng tiềm năng, mới tốn công sức đưa cô tới đây, kết quả là tới cái bánh mì giá ba trăm yên cô cũng tiếc không mua.

Mới nãy vừa mở mấy bình rượu, nhìn là thấy họ đầu tư sai chỗ rồi.

Đang nhấp nhổm ngồi xấu hố trong im lặng, Nhan Miêu lại thấy kẻ khiến cô đau đầu kia đứng dậy khỏi ghế sofa, mỉm cười đi về phía cô.

“...”

Xong đời rồi, gần đây công phu thả đá xuống giếng của tên này rất cao, lúc này không phải là càng tệ hơn sao.

Nhan Miêu lại chờ bị dội nước lạnh, dù sao cô đã chuẩn bị vứt lòng tự trọng vào trong bồn cầu rồi, ai ngờ Tạ Tử Tu vừa đứng trước mặt cô lại đột nhiên cung kính lễ độ cúi người xuống: “Đại tiểu thư”.

“ !!!!!????”

Tay bị những ngón tay ấm áp của anh ta cầm lấy, Nhan Miêu cô không hoảng hốt, vội vàng dùng sức giật ra: “Anh làm cái gì đó?”.

Tạ Tử Tu mỉm cười nói: “Cô lén chạy tới chỗ này sẽ khiến chúng tôi lo lắng… Tôi về cũng khó ăn nói lắm”.

“...”

Tiếng Nhật của Tạ Tử Tu cũng khá lưu loát, thế mà trước kia chuyện gì cũng cần cô phiên dịch là sao?

Mà vấn đề là, tuy ngữ pháp của anh ta rất chuẩn, nhưng nói ra câu quái quỷ gì thế?

“Anh nói lung tung gì thế?”.

“Cô đừng giận dỗi nữa, thế này tôi khó xử lắm”

Kính ngữ!! Khi còn sống lại có thể nghe Tạ Tử Tu dùng kính ngữ với cô! Cô có thể nói chết cũng nhắm mắt được rồi phải không?

Xung quanh lặng ngắt như tờ, mọi người đều lằng lặng nhìn Tạ Tử Tu nghiêm trang như cậu chủ xã hội đen cung kính lễ phép với cô, không dám lên tiếng.

Nhan Miêu đã hoàn toàn bối rối không biết làm sao: “Anh, anh buông tay ra! Anh nói linh tinh gì đấy!”.

Tạ Tử Tu ngoảnh đầu lại nhìn Hikaru: “Thật xin lỗi đã làm ảnh hưởng tới kinh doanh của các anh, nhưng anh đưa đại tiểu thư nhà chúng tôi tới nơi thế này là tuyệt đối không thể”.

“...Xin lỗi!!!”.

“Tôi bao hết, giờ xin các anh tránh đường”.

Thế rồi Tạ Tử Tu nhẹ nhàng vác cô lên trên vai, thong dong ra khỏi quán trong ánh mắt kính nể cung kính của mọi người.

Nhan Miêu cứ giãy giụa tốn công vô ích suốt dọc đường, khi được thả vào trong xe thì mặt mày đã đỏ lựng, máu huyết dồn ngược từ lâu: “Anh, đồ khốn nạn, làm gì thế hả?!”.

Tạ Tử Tu đóng cửa xe, cười nói: “Oa, tôi tốt với em như thế, em còn không cảm kích sao?”.

“…Tốt cái X ấy!”.

“Nhưng tôi vừa mới cứu thể diện cho em đấy”.

“Chơi thế có vui không, đại tiểu thư?”.

“Đúng rồi”, Tạ Tử Tu như nhớ ra gì đó, nói thêm, “Lúc nãy tôi thanh toán hóa đơn giúp em, đã tiêu hết tiền hồi đó em đưa cho tôi rồi”.

Trong chớp mắt, Nhan Miêu như sét đánh ngang tai: “Anh, anh nói cái gì?”.

Tạ Tử Tu trông vô cùng vui vẻ: “Đã chơi bời thế này là phải có giá, đúng không nào? Cái giá này có thể khiến tôi gọi em một tiếng đại tiểu thư, thật sự là có lời đấy, thư kí Nhan”.

Nhan Miêu suýt bật khóc: “Tôi không muốn...”.

Tạ Tử Tu cười cười khẽ cúi đầu, hơi thở lướt trên chóp mũi cô: “Thế em muốn gì?”.

“...”

Nụ cười của Tạ Tử Tu vẫn còn trên khóe môi: “Hừm?”.

Hình như mặt anh ta tới sát quá thì phải, Nhan Miêu bỗng chốc hoảng hốt tới độ quên cả đau đớn căm hận, vội vàng thu lại nước mắt sắp trào ra.

Hai tay Tạ Tử Tu đặt lên vai cô, chỉ hơi dùng sức chút thôi đã khiến cô không thể động đậy.

“Thế này là được rồi”.

Được, được cái gì?

“Em muốn gì, chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ cho em, thế nào?”.

“...”

“Tôi là cấp trên tốt đã xin là cho đấy”

“...”

Nhan Miêu chìm trong nụ cười và hơi thở gần trong gang tấc của anh ta, đầu óc đột nhiên trống rỗng, ngay cả chuyện đòi nợ quan trọng như thế cũng bị quét đi sạch sẽ như bị thôi miên.

Cô chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi kỳ lạ theo bản năng.

“Tôi, tôi muốn về”.

Tạ Tử Tu nhìn cô: “Thế thôi à?”.

Nhan Miêu thành thật đáp: “Vâng...”

“Em chắc chứ?”.

Nhan Miêu run rẩy: “Vâng...”

Tạ Tử Tu nhướn mày, đứng thẳng người dậy, cười nói: “Thế thì được”.

Tự nhiên biến thành người tốt bụng như thế, Nhan Miêu nhất thời có chút không quen, cô đành giữ nguyên tư thế gần sát ấy với anh ta, cứng người một lúc lâu.

Tạ Tử Tu lại khẽ cười: “Đi nào, tôi đưa em về, đại tiểu thư”.

Xưng hô thế này là muốn làm cô tổn thọ sao.

Tạ Tử Tu lịch sự cài dây an toàn cho cô, lại như thuận tay vuốt tóc cô xuống.

Nhan Miêu chỉ thấy ngay cả sợi tóc của mình cũng có dây thần kinh cảm giác, chỉ vì một cái chạm khẽ mà run rẩy dữ dội, lông tóc dựng ngược cả lên

Xe chạy tới trước cổng khách sạn Bốn Mùa, Tạ Tử Tu mỉm cười tiễn cô xuống xe, rồi vẫy tay với cô rất dứt khoát: “Chúc ngủ ngon”.

“...”

Nhan Miêu cũng không khỏi nghĩ thầm: “Chỉ thế thôi”.

Một ngày toàn những tình tiết mập mờ như phim tình cảm lúc tám giờ có thể kết thúc một cách trong sáng đứng đắn thế sao?

Kết quả vẫn là “chỉ thế thôi”.

Tạ Tử Tu hoàn toàn không thừa thắng xông lên, truy kích tới cùng… Vì hôm sau Nhan Miêu mới biết, anh ta đã về nước rồi.

Hình như Tạ Tử Tu chỉ tiện đường tới Tokyo chơi một ngày như thế, vừa lúc gặp được cô, nhân thể đùa một chút, sau đó thản nhiên quay người đi mất.

Nhan Miêu cảm thấy, tối hôm ấy, ngay tại khoảnh khác ấy, Tạ Tử Tu chí ít cũng phải cưỡng hôn cô, hoặc là định tiến thêm một bước nữa… Nhưng xem ra Tạ Tử Tu lại hoàn toàn không có ý đó, có lẽ thực sự chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Cũng có thể, giống như những lần xảy ra chuyện mập mờ trước kia, Tạ Tử Tu quả thật không ngại thân mật với cô, nhưng cũng không nghiêm túc.

Thậm chí vừa bị từ chối thì anh ta sẽ dứt khoát thu tay lại, tới ý định thử thêm một chút cũng không hề có.

Cô sợ sự mập mờ như có như không này của Tạ Tử Tu.

Có khi quả thực là dồn hết tâm trí khiến người ta lạc vào chốn mê, mà vừa ngoảnh mặt lại đã phải nhận một bất nước lạnh.

Kiểu giày vò cứ lặp đi lặp lại như thế, khiến cô quả tình không dám nữa.

Mấy ngày sau đó, Tạ Tử Tu cũng không hề liên lạc lại, dường như đã quên mất sự tồn tại của cô. Kì nghỉ ngắn ngủi qua đi, giờ đi làm tới công ty, bưng cafe vào phòng sếp, Nhan Miêu mới lại được nghe giọng anh ta.

“Chào buổi sáng”.

“Chào buổi sáng, anh Tạ”.

“Tuần trăng mật ở Tokyo có vui không?”.

“...”

Quả nhiên là lừa được kì nghỉ, sẽ bị tính sổ sau!

Tạ Tử Tu cười nói: “Đừng căng thẳng, tôi là cấp trên rất khoan dung độ lượng, không vì chuyện như thế mà trừ lương của em đâu”.

Công phu dán vàng lên mặt của người này càng ngày càng nhuần nhuyễn rồi.

Tạ Tử Tu nhận cốc cafe cô pha, uống một ngụm, đột nhiên như nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, thư kí Nhan”

“Vâng?”.

“Buổi lễ đính hôn của tôi, em sẽ tới dự chứ?”. Tay Nhan Miêu vẫn khựng lại giữa chừng, bất ngờ không kịp phòng bị, ngẩn người ra.

Chuyện này quá đột ngột, thế nên nhất thời cô chẳng có bất cứ cảm xúc nào hết, thậm chí còn quên che giấu tâm trạng của chính mình

Dưới ánh mắt như cười của Tạ Tử Tu, mãi một lúc sau Nhan Miêu mới có thể cử động, rồi nghe thấy giọng nói giả như bình tĩnh của mình vang lên, hỏi: “Anh Tạ, anh sắp kết hôn sao?”.

“Ừ, là tính thế đấy”.

“… Chúc mừng anh”.

“Cảm ơn em”

“...”

Chúc mừng xong thì nên nhanh chóng đi ra mới phải, nhưng Nhan Miêu thấy chân mình như bị dính chặt xuống mặt đất, hoàn toàn không thể cử động, dạ dày đầy ứ, không tiêu hóa nổi. Tin này tới quá nhanh, cũng quá đột ngột, chẳng hề có bất cứ dấu hiệu báo trước nào.

Nhan Miêu như vừa thấy anh còn mỉm cười cúi người cài dây an toàn cho cô, cảm giác ngón tay anh lướt qua gò má khi vén tóc cô vẫn còn nguyên, mà giờ anh đã sắp kết hôn rồi.

“Chuyện đó, đã quyết định thời gian kết hôn chưa?”.

Tạ Tử Tu khẽ mỉm cười: “Vẫn chưa quyết, nhưng hy vọng là càng nhanh càng tốt”.

Nhan Miêu “à” lên một tiếng: “Thế, tới khi ấy nhớ thông báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ chuấn bị quà cưới”.

Tạ Tử Tu cười nói: “Chuyện ấy đừng khách sáo, sao lại để thư kí Nhan tốn kém được”.

Cũng là chuyện nên làm thôi”.

“Thế được rồi, nhất định em phải đến đây”.

“Vâng”.

Dù nói thì nói như thế, nhưng cô thật sự không biết bản thân tới khi ấy có dũng khí mà đến dự hay không.

Lịch sự mà nói, cô nên hỏi thêm vài chi tiết nữa, biểu hiện phải quan tâm hơn, nhiệt tình hơn một chút mới đúng, nhưng cô đã không thể nói thêm được nữa rồi

Cô hoang mang vừa bước giật lùi, vừa nói: “Thế, nếu, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.

Tạ Tử Tu gật đầu: “Đi đi”.

Nhan Miêu quay người, thế mà vừa quay một cái đã đụng ngay vào cửa.

Tạ Tử Tu phía sau cười nói: “Thư kí Nhan?”.

Nhan Miêu quên cả đáp lời, vội vã ôm trán lật đật đi ra ngoài.

Chung quy lại là do cô nghĩ quá nhiều.

Tạ Tử Tu là Tạ Tử Tu, anh ta chỉ đùa cô một chút, tìm ít niềm vui, chơi vài trò mập mờ chẳng hại gì, nhưng ngoài những việc ấy ra thì không thế có nhiều hơn được nữa.

Thực ra cô cũng hiểu rõ hiện thực, quả tình cũng chưa từng mong đợi gì, đạo lý ở đời cô rất hiểu, thế nên cũng chẳng sao hết.

Thậm chí người không đàng hoàng như Tạ Tử Tu mà lại có thể quyết định kết hôn vội vã như thế, cô nên vui mừng cho anh ta.

Dù sao trên thế giới này, muốn gặp được một người thích mình, mà mình cũng thích người ấy là chuyện rất khó khăn, gần như là may mắn.

Cô nghĩ, mình vẫn nên ôm tâm trạng tốt đi chúc mừng anh ta thôi.

Trước khi hết giờ làm hôm ấy, Nhan Miêu thấy Tạ Tử Tu ghé qua nói với cô: “Thư kí Nhan, thời gian tổ chức lễ đính hôn đã quyết định rồi, lát nữa sẽ gửi vào di động của em, tới lúc áy nhớ đến dự nhé .

“Vâng...”.

Tới thiệp mời cũng không cho cô một tấm, chỉ thuận miệng mời thế thôi sao.

“Đúng rồi, nhớ ăn mặc đẹp đẹp một chút nhé. Đừng có mặc quần bò bốn mươi chín tệ đấy”.

Còn không quên chế giễu cô nữa.

Nhan Miêu cũng không biết tới lúc ấy phải xuất hiện ở buổi lễ đính hôn của anh ta như thế nào, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được tình cảnh lúc ấy.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô vừa tham dự lễ cưới của Nhan Tử Thanh, rồi lại tham dự lễ đính hôn của Tạ Tử Tu.

Dường như chỉ trong chớp mắt, cô đều chấm dứt không hề lưu luyến với sự ngưỡng mộ ngây thơ và mối tình đơn phương của mình.

Nhớ lại chuyện cô và Tạ Tử Tu thành lập liên minh chia uyên rẽ thúy mà tưởng như mới chỉ hôm qua, thế nhưng giờ Tạ Tử Tu đã tìm được người anh ta thực sự yêu thương rồi

Nhan Miêu chẳng còn lòng dạ nào mà trang điểm, nhưng nể lời dặn dò của Tạ Tử Tu, cô đành xốc lại tinh thần, cô biết nếu mình ăn mặc quá xuềnh xoàng xuất hiện ở đấy sẽ là không tôn trọng chủ nhân bữa tiệc.

Về tới nhà, khi mở tủ quần áo tìm đồ, Nhan Miêu nhìn thấy bộ xường xám được cẩn thận treo riêng trên móc áo. Bộ lễ phục hàng hiệu đã bị xé rách sau lễ cưới của Nhan Tử Thanh, đây là bộ váy duy nhất xem được của cô, là món quà dụng tâm nhất mà Tạ Tử Tu tặng cho cô, dù mặc vào mùa này cũng chẳng hề thích hợp.

Nhan Miêu hạ quyết tâm, lấy bộ xường xám và dây chuyền mặt ngọc mua trả góp cho Tạ Tử Tu, thứ đáng giá nhất của cô.

Đây là chút nhớ nhung cuối cùng không thể nào quên với Tạ Tử Tu mà cô có thể tự cho phép bản thân.

Dự buổi lễ xong, cô sẽ dứt khoát đóng gói hai thứ này lại vĩnh viễn.

Mấy ngày sau, cuối cùng cũng tới lễ đính hôn của Tạ Tử Tu… Buổi lễ được tổ chức ở biệt thự nghỉ mát, khách được mời cũng không nhiều, thong thả bước vào, chỉ thấy tán lá xanh mướt ken dày, mặt đất loang lố bóng nắng, những vị khách tốp năm tốp ba trò chuyện với nhau, tất cả có vẻ riêng tư mà trầm lắng

Nhan Miêu dè dặt cầm túi xách, ngập ngừng bước hai bước hòa vào trong đám khách khứa, định tìm một chỗ ngồi phù hợp với mình

“Hi, em tới rồi à”.

Tạ Tử Tu đã đứng ở đấy, đang nhìn cô, Darwin bên cạnh anh ta còn được thắt nơ.

Hiếm khi anh ta ăn mặc chỉn chu như thế, bộ vest trang trọng lịch sự, mỗi cúc áo sơ mi đều được cài ngay ngắn nghiêm túc, thậm chí còn cài cúc tay áo và thắt cà vạt. Cô còn cho rằng kiếp này sẽ không được nhìn thấy dáng vẻ thắt cà vạt của anh ta chứ.

Anh ta nghiêm túc.

Dưới ánh dương, gương mặt vô cùng rạng rỡ, nụ cười và vẻ đứng đắn hiếm có của anh ta đẹp tới nỗi khiến cô không biết phải làm sao mới được, trong giây lát, Nhan Miêu gần như muốn bật khóc. Càng bước tới gần càng cảm thấy cổ họng đắng không thể kìm chế nổi

“Chúc mừng anh”.

Tạ Tử Tu cười nói: “Cảm ơn em”

“Hôm nay trông anh... rất đẹp trai”.

Tạ Tử Tu khẽ mỉm cười: “Em cũng thế”.

Cô đẹp mới là lạ đó. T_T

Nghĩ tới việc mình mà lại nói ra những lời khách sáo như thế này, càng thấy sắc trời u ám hơn.

“Vị, vị hôn thê của anh đâu?”.

“Cô ấy à, cô ấy cũng tới rồi”.

Nhan Miêu rất muốn nhìn thử một cái, nhưng cũng rất sợ sẽ gặp được thật.

Trái tim là thứ dễ tổn thương lắm, dù cô là Nhan Miêu can đảm, nhưng giây phút này cũng muốn trốn vào một nơi không có người.

Hai người đứng đối diện nhau, lại không thế không nói câu nào. Nhan Miêu sợ nếu cứ im lặng cô sẽ càng lóng ngóng hơn.

“Anh, vị hôn thê của anh nhất định là rất đẹp”.

“Ừ, tôi rất thích”.

Không phải hỏi thế này là thừa à? Người như Tạ Tử Tu, thấm mỹ cao hơn trời, sao anh ta có thể thích người bình thường cho được?

“Tôi có quen cô ấy không?”.

“Quen”.

Trong thoáng chốc, Nhan Miêu càng cảm thấy bi kịch hơn.

Nếu là người mình chưa từng gặp, cũng chẳng có bất cứ quan hệ gì, cô còn có thể khá hơn đôi chút, chỉ cảm giác khoảng cách xa xôi mới có thể bảo vệ trái tim yếu đuối thôi.

Mà một khi là người thật sống sờ sờ ở bên mình, đó là quá gần, gần tới nỗi cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể đối mặt được.

Nhan Miêu cảm thấy mình không thể hỏi han thêm được nữa. “Tôi, tôi đi qua chỗ này một lát”

Tạ Tử Tu nhìn cô: “Sao thế?”.

“Tôi, tôi hơi đói”.

“Hả”.

“Tôi... tôi đi tìm ít đồ ăn”.

Tạ Tử Tu như không nén nổi cười: “Cũng đúng, đã muộn rồi… Thế bắt đầu làm lễ nhanh một chút, lát nữa là được ăn bánh gato rồi”.

Hình như cô nên cảm ơn sự quan tâm này của anh ta.

Tạ Tử Tu cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Thế đi thôi”.

“???” Đi đâu, giờ đi ăn vụng bánh gato của lễ đính hôn à? Có còn là người không?

Tạ Tử Tu vươn tay ra nắm lấy bàn tay cô.

Trong thoáng chốc, Nhan Miêu có chút mơ màng, không phải như vậy đúng không? Sao có thể như thế này được?

Dù nắm tay cũng chẳng thể hiện điều gì, nhưng chuyện này lại quá thất lễ, không thể nào ăn nói được với vị hôn thê của anh ta phải không?

Lý trí thì bảo cô hãy rút tay về ngay đi, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại để mặc anh ta nắm lấy tay như thế, cam tâm tình nguyện, còn bước tới hai bước với anh ta nữa

“Có thể bắt đầu được rồi”.

“??????”

Bắt đầu cái gì?!!!

Nhan Miêu và anh ta cùng đứng ở giữa hội trường, mơ hồ chẳng hiểu ra sao, mùi hương của những bó hoa và dàn dây leo, nhiệt độ từ lòng bàn tay Tạ Tử Tu đều khiến đầu óc cô hơi choáng váng, chỉ có thể mù mờ nhìn những vị khách ngồi xuống, mà mọi người cũng đều nhìn cô.

Có người đang nói gì đó, hình như na ná mấy lời chúc mừng của người dẫn chương trình, ngay cả tai Nhan Miêu cũng ù ù, trong đầu chỉ nghĩ qua nghĩ lại: “Sao mình còn đứng ở đây? Chuyện này liên quan gì tới mình? Mình nên mau mau xuống kia mới phải chứ?”.

Tạ Tử Tu cúi người xuống, mỉm cười, dưới đôi mắt mở tròn xoe của cô, đặt nụ hôn lên đôi môi cô.

“ !!!!”

Nhan Miêu vẫn còn nghĩ: “Vừa xảy ra chuyện gì vậy?! Đây là thế nào?!!”

Đầu óc Nhan Miêu cứ xoay mòng mòng, ngón tay từ từ cuộn lại thành nắm đấm, chắc tới nỗi không cạy ra nổi.

Tạ Tử Tu như dở khóc dở cười: “Nào, thả tay ra đi, đeo cái này vào, sau đó là được cắt bánh gato rồi, thư kí Nhan”.

“...”

Nhan Miêu cứng nhắc nhìn anh ta, lại nhìn bàn tay mình, rồi nhìn khách khứa, đầu óc cô trống rỗng dưới những ánh mắt

Cũng không biết ngẩn người ra trong bao lâu, các bộ phận trong đầu cô mới bắt đầu vận hành lại, chuyện đầu tiên sau khi hoạt động lại được là kinh ngạc “oa” lên một tiếng, đột nhiên ra sức rút tay lại, sau đó quay người chạy đi bỏ lại tất cả.

*** ***

Nhan Miêu ngồi lên chiếc ghế sofa nhỏ trong căn nhà trọ của mình, vẫn kinh hoảng chưa yên.

Nếu ngày nào trong cuộc đời này cũng cứ lên lên xuống xuống phập phù bất ngờ như thế thì không chỉ trái tim, trước sau gì đầu óc cô cũng không chịu nổi.

Thế rồi tiêng đập cửa dồn dập lại vang lên.

“Thư kí Nhan?”.

“...”

Nhan Miêu nhất thời không biết phải làm thế nào, trốn vào phòng vệ sinh rồi khóa cửa lại giả vờ như không có ai ở nhà thì hợp lý hơn, hay gom hết dũng khí mở cửa ra đón khách mới hợp lý hơn đây.

“Em có tin tôi mở được cửa không?”.

Nhan Miêu nhanh chóng khuất phục trước quyền uy, dứt khoát chạy đi mở khóa cửa ra.

Tạ Tử Tu khẽ mỉm cười đứng trước cửa, nói: “Em đi giày cao gót mà chạy nhanh thật đấy”.

“...” Khi tiềm năng của con người bộc phát ra là vô tận

“Em phá hỏng lễ đính hôn của tôi rồi, thư kí Nhan”.

“…” Nói ra thì hoàn toàn là tại anh ta làm bậy, mới khiến chuyện hỏng be hỏng bét, căn bản là lỗi của anh ta.

“Em biết em làm như thế Darwin âm ức như thế nào không? Hôm nay nó còn thắt nơ đấy”.

Dưới khí thế thôi miên này của anh ta, chẳng hiểu sao Nhan Miêu cũng bắt đầu nhận lỗi: “Xin lỗi...”.

“Em biết sai chưa? Sai ở chỗ nào?”

“... Tôi có lỗi với Darwin...”.

Tạ Tử Tu độ lượng, “Bỏ đi, có thể trở thành lễ đính hôn để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho những người tham dự cũng không tồi”.

Sao nghe vẫn như đùa cợt thế nhỉ?

“Cái gì qua rồi thì cứ để nó qua đi”.

“...”

Cái gì là để nó qua đi?

Chuyện lớn như thế mà cũng có thể bỏ qua hết tất cả, cưỡng ép lôi lên làm đủ các nghi lễ rồi sau đó lại “để nó qua đi” sao?

Tạ Tử Tu không khách sáo ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ của cô, duỗi thẳng chân ra tự nhiên thoải mái, dồn cô tới nỗi không chạy đi đâu được, cô đành ngượng ngùng dán vào anh ta.

“Đúng rồi, tôi tới tặng em một thứ”.

“Hả?”.

Trong phút chốc, Nhan Miêu chỉ cảm thấy trái tim mình bắt đầu nhảy nhót loạn nhịp.

Chẳng lẽ là nhẫn?

Cũng chỉ có thể là nhẫn thôi nhỉ?

Ở buổi lễ theo kiểu ván đã đóng thuyền ấy, cô chỉ biết chạy trốn cho nhanh, thế nên hình dáng cái nhẫn thế nào cũng chưa kịp nhìn rõ chứ đừng nói là nhận

Tạ Tử Tu lôi trong túi ra một cái hộp, đưa sang cho cô: “Cầm đi này”.

Trái tim Nhan Miêu gần như ngừng đập. Cô cứng nhắc nhận lấy, rồi trợn mắt nhìn nó, không cử động nổi

Tạ Tử Tu mỉm cười, nói: “Mở ra xem thử có thích hay không”.

Ngón tay Nhan Miêu không chịu nghe lời, phải dùng sức mới có thể mở chiếc hộp nhung cảm giác hoàn mỹ ấy ra.

Nằm trên miếng lót mầrn mại đậm màu chính là... kẹp cà vạt?!

Nhan Miêu không khỏi ngây ra như phỗng: “Hả?”.

“Không tồi đúng không, vàng 18K có khảm ngọc đó, còn là hàng hiệu”.

Nhan Miêu nhìn nó chằm chằm: “À... tôi dùng thứ này được à?”.

“Không thể”.

“Thế đưa cho tôi làm gì?”.

Tạ Tử Tu khẽ chống má bằng những ngón tay: “Em có thể mang nó đi bán lấy tin, không phải em thích nhất là tiền mặt sao?”.

Trong khoảnh khắc, Nhan Miêu có nỗi thất vọng không nói nên lời, chỉ có thể đáp: “Không phải là anh bỏ tiền ra mua cái này đấy chứ?”.

Tạ Tử Tu cười nói: “Đúng rồi. Lúc qua đây tiện đường mua”.

Nhan Miêu không khỏi bực tức: “Anh ngốc à, cái này qua tay là thành đồ cũ rồi, bán đi chẳng phải là lỗ sao?”.

Tạ Tử Tu cười đáp: “Dầu sao thì với em vẫn chỉ là thu vào thôi, em có lỗ đâu”

Nhan Miêu cũng không biết nên mất mát trước hay đau lòng trước, chỉ cảm thấy tâm trạng phức tạp tới nỗi đầu và ngực đều bắt đầu co rút lại.

Tạ Tử Tu lại cười nói: “Đúng rồi, nếu thấy món quà này không tốt lắm thì lại tặng em cái nữa vậy”.

“...”

Lần này lại tới lượt dao cạo râu à?

Nhan Miêu ôm tâm trạng cam chịu, siết chặt chiếc hộp được đặt trong lòng bàn tay, ra sức mở

Viên kim cương lóe lên dưới ánh đèn suýt khiến cô đau cả mắt

“...”

Tạ Tử Tu nhìn cô: “Cái này có tốt hơn không?”.

“...”

“Cái này còn đắt hơn kẹp cà vạt nhiều lắm đấy”.

“...”

Tạ Tử Tu vẫn giữ nụ cười: “Thế nên không có lý do để không nhận đâu, đúng không, thư kí Nhan?”.

Nhan Miêu im lặng một lát, đột nhiên siết chặt nắm tay, vô duyên vô cớ dùng sức đánh anh ta:

“Anh là đồ khốn nạn, đồ khốn nạn!”.

Tạ Tử Tu cười nói: “Oa, tặng đồ cho em mà cũng bị mắng là đồ khốn nạn à? Biết sớm thì đã tặng em cuộn giấy vệ sinh cho rồi”.

Không quan tâm là tình huống gì, đã tới lúc nào rồi mà anh ta cũng chẳng chịu thôi trêu chọc cô. Với cô, không lúc nào anh ta đứng đắn chân thành cả

“Thế này thì vui lắm à? Thú vị lắm à?! Tới lúc nào anh mới có thể đừng đem tôi ra làm trò cười? Tới lúc nào mới có thể nghiêm túc một chút hả?! Đồ khốn nạn!”.

Tạ Tử Tu mỉm cười chịu đánh một lát, rồi thu lại nụ cười, nói: “Tới khi nào em không căng thẳng nữa”.

“...”

Tay chân Nhan Miêu chợt trở nên lúng túng, cô không nhìn được, nhưng cô biết nhất định mặt mình đã đỏ bừng lên rồi

“Lừa, lừa người!!!”

Tạ Tử Tu cười nói: “Tính ra thì anh mới là người chưa từng nói dối chứ”.

“...”

“Hôm nay anh rất vui vì em đã tới, còn mặc bộ xường xám này nữa”.

Nhan Miêu chỉ có thể nghĩ, có giới hạn đỏ mặt không nhỉ? Chẳng lẽ vẫn còn có thể tiếp tục đỏ được nữa sao?

Hai tay Tạ Tử Tu đặt lên eo cô, chỉ nhẹ nhàng đã ôm trọn cả vòng eo.

Nhan Miêu đột nhiên thấy chuyện này không thích hợp lắm.

Cô ngồi trên người Tạ Tử Tu, níu lấy ngực áo sơ mi của anh ta, vày vò áo quần người ta loạn cả lên, Tạ Tử Tu vẫn ôm chắc eo cô, mỉm cười nhìn cô.

Nhan Miêu bèn lắp bắp: “Đừng, đừng làm loạn, tôi, con người tôi, rất bảo thủ đấy”.

Tạ Tử Tu nhướn mày: “Hả, sao khéo thế, anh cũng vậy”.

Nói lung tung! Từ trong ra ngoài anh có chỗ nào giống người bảo thủ chứ!

“Anh, anh mau về đi!”.

Tạ Tử Tu cười nói: “Em sợ gì chứ”.

“Tôi... tôi không sợ”.

Không thể mềm yếu trước mặt anh ta được!

“Thế nếu em không sợ, mà cũng nhận nhẫn rồi, anh còn cần về nhà sao?”.

“...”

Nhan Miên rối hết cả lên, không biết nên làm gì mới được, trước nụ cười đùa cợt đó của anh ta, chỉ có thể nói cứng một câu: “Không, không được đâu!! Không thì tôi trả nhẫn lại cho anh là được rồi!”.

Tạ Tử Tu cười nói: “Đồ ngốc”.

“...”

Đôi môi đột nhiên bị hôn một cái, trên trán lại bị búng một cái siêu mạnh, Nhan Miêu nhất thời cũng không biết trong hai hành động đó, cái nào đáng đánh hơn, chỉ có thể giơ một tay lên bưng trán, tay kia che lại môi: “Đáng ghét...”

“Anh về đây, ngủ ngon nhé”.

"... Ngủ ngon”.

Nhan Miêu dõi theo bóng hình cao lớn kia xuống cầu thang, biến mất ở chỗ rẽ, lòng nghĩ thầm, thảm rồi, cô phải giải thích tất cả những chuyện này rõ ràng theo trật tự có đạo lý có bằng chứng với Thư Cán - người đã nghe vô số lời nói xấu về Tạ Tử Tu, với anh trai - người không đội trời chung, có tôi không có hắn với Tạ Tử Tu, còn cả với Đồ Duy Duy - hôn thê cũ của Tạ Tử Tu, như thế nào đây?

Chi bằng cứ giả vờ như chẳng có gì xảy ra trước, rồi viết một cuốn tự truyện dài, từng từ thấm đẫm máu và nước mắt thôi.

The End

Chú thích:

(36) LV: Louis Vuitton, là một công ty và nhãn hiệu thời trang xa xỉ của Pháp

(37) Bvlgari: hay còn được viết là Bulgari, là hãng thời trang cao cấp Italy nổi tiếng với đồ trang sức, phụ kiện thời trang, nước hoa, đồng hồ, kính mắt..

(38) Marunouchi: là một quận kinh doanh nằm ở khu Chiyoda, giữa ga Tokyo và Cung điện Hoàng gia. Khách sạn Bốn Mùa là một khách sạn đắt đỏ ở quận Marunouchi.

(39) Trạch nữ: chỉ những cô gái chỉ thích ở trong nhà, ít ra ngoài.

(40) Quán ngưu lang: còn gọi là Host Club. Là một quán có những chàng trai được đào tạo bài bản để phục vụ các khách hàng (chủ yêu là nữ giới). Họ trò chuyện với các vị khách, kiếm tiền chủ yếu nhờ bán rượu và tiền boa.