Liên Minh Huyền Thoại Phiêu Lưu Ký

Chương 10: Du ngoạn




10.

Trong gian phòng riêng của Kusho.

Kusho đang ngồi khoanh chân lại, gương mặt cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, mắt nhìn thẳng vào tên đệ tử của mình.

Đối diện với ông là Zed, lúc này hắn đang quỳ cả hai chân xuống sàn, đầu cúi gục xuống chờ đợi sự trừng phạt từ sư phụ.

Việc hắn đánh bại Shen, khiến Shen thương tích đầy mình đến bất tỉnh thế này không chỉ có những học viên khác trong học viện cảm thấy kinh ngạc mà ngay cả Kusho cũng rất vậy.

Phá vỡ bầu không khí căng thẳng đến ngột thở, Kusho cố lấy giọng nói bình tĩnh mà nói:

- Ta hỏi con, những nhẫn thuật này con học được từ đâu?

Nghe sư phụ hỏi vậy, Zed trong lòng đầy lo lắng, chưa biết nên nói gì thì Kusho lại nói tiếp.

- Có phải con đã vào một ngôi đền phía sau núi đúng không? Những gì con học được cũng từ đó mà ra phải không?

Hắn lại càng kinh hãi, bối rối hơn nhưng vẫn không trả lời lại. Zed biết những gì hắn học được là cấm thuật, đó chính là một tội rất lớn. Vì thế, hắn đành im lặng cúi đầu mà nghe sư phụ trách phạt.

Vậy là những gì ông đoán đã đúng, Zed đã học được cấm thuật bóng tối. Kusho khẽ thở dài một hơi đầy thất vọng, nói:

- Nếu đúng vậy thì con cho ta biết, lý do tại sao con lại chấp nhận học loại cấm thuật đó vậy? Có phải vì con muốn đánh bại Shen đúng không?

Nghe sư phụ mình nói vậy, Zed bất giác ngẩng mặt lên, dõng dạc nói:

- Đúng vậy, con muốn mãnh mẽ hơn, chỉ khi mãnh mẽ hơn, con mới có thể chứng minh với người rằng, con có thể chiến thắng Shen...

- Câm miệng...!

Kusho quát lên một tiếng lớn, gương mặt ông lúc này đã hiện rõ sự tức giận, khí thế uy nghiem của một người sư phụ tỏa ra. Con ngươi ông đỏ lên, nhìn chằm chằm vào thân ảnh Zed đang quỳ trước mặt.

Zed như phát hiện ra mình vừa rồi có nói quá lời khiến sư phụ tức giận, vội vàng im bặt lại, cúi gập người xuống mong sư phụ thứ lỗi.

Gian phòng không một thanh âm nào phát ra ngoài tiếng nhịp tim đang đập dồn dập của Zed. Một sự yên lặng đến bức người.

Chỉ vài giây trôi qua mà đối với Zed cứ như là mấy canh giờ.

Cuối cùng, Kusho hạ giọng xuống, lạnh lùng nói:

- Ngươi mau đi khỏi đây, từ giờ trở đi, học viện ninja của ta sẽ không còn đệ tử nào mang tên Zed nữa.

Một câu nói của ông như tảng đá nặng đè lên Zed, hắn cảm thấy hơi thở có chút khó khăn, ánh mắt cả kinh nhìn Kusho lắp bắp kêu lên:

- Sư... sư phụ...

Chưa để hắn nói hết, Kusho đứng dậy quay người lại, phất tay áo một cái nói:

- Hừ! Ngươi không cần nói gì cả, mau rời khỏi đây ngay trong đêm nay cho ta.

Zed vẫn còn chưa tin được việc mình bị đuổi khỏi học viện ninja, thế nhưng cảm thấy sự cương quyết của sư phụ, hắn đành rời đi...

Bầu trời đêm nay nhiều mây, không một ánh trăng sao. Một màn đêm đen tối, u ám cực độ.

Bước ra khỏi cánh cổng của học viện, Zed mặc trên mình bộ hắc y, mặt vẫn giữ chiếc mặt nạ sắt. Ngoài đầu lại nhìn ngôi nhà mà hắn lớn lên từ nhỏ, hắn thầm nói:

- Hãy đợi đó, ta sẽ còn trở lại...!

Nói rồi, ánh mắt hắn lóe lên tia quang mang đỏ rực trong màn đen, trông rất ghê người. Thế rồi, thân ảnh hắn như hòa vào màu đen thăm thẳm, không còn nhìn thấy nữa.

o0o

Một ngày đẹp trời nữa đã đến trên Ionia.

Phong đã tỉnh dậy, lúc này hắn đang đứng tại khu tiểu cảnh hôm qua.

Ánh dương quang ấm áp chiếu xuống, ôm lấy thân ảnh hắn.

Vươn tay ra hít lấy một hơi thật sâu, cảm nhận hương thơm dịu nhẹ, thanh mát của không khí trong khu tiểu cảnh, miệng nở nụ cười thỏa mãn, cảm thán nói một câu:

- Thật sảng khoái!

- Đúng là rất thoải mái a!- Một giọng nói từ đâu vang lên.

Ngoảnh mặt sang bên, trước mặt hắn là thân hình mảnh mai của Akali, đứng cạnh cô là Kennen đang nhe răng ra cười cười.

Lúc này cả hai người họ đều không có mang theo chiếc khăn che trên mặt như mọi khi.

Là một ninja nhưng Kennen giờ đây ngoại trừ bộ lông trên người ra thì cậu cứ như một đứa trẻ con hiếu động, lanh lợi vậy. Với dáng người nhỏ bé cùng cái miệng cười tươi của cậu càng khiến cậu trông đáng yêu hơn.

Còn Akali, dưới ánh nắng vàng buổi sớm, thân hình mảnh mai quyến rũ của cô như hiện ra rõ hơn.

Một làn gió mát lướt qua, mái tóc dài mượt óng ánh của cô khẽ bay bay, vài sợi còn vương trên khuôn mặt diễm lệ xinh đẹp của cô.

Đây là lần đầu Phong nhìn thấy khuôn mặt thật của Akali, gương mặt của cô so với của Lan cũng chỉ kém hơn một chút.

Nhận thấy cái nhìn có phần kỳ quái của hắn, hai má cô khẽ phớt hồng.

Phong giật mình thu lại ánh mắt, quay sang Kennen, nói:

- Hai người có chuyện gì muốn nói với ta à?

- Ừm, đúng vậy. -Kennen nhanh nhảu đáp.

- Cậu muốn đi cùng chúng tôi ra ngoài chứ Phong?

"Ra ngoài à, tức là đi chơi, cũng được đó" Hắn thầm nghĩ thế rồi mới nói:

- Được thôi, chúng ta đi!

Đường phố tại Trung tâm Ionia quả là náo nhiệt.

Tại khu chợ, những thanh âm cười nói mua bán vang lên nhộn nhịp. Chỗ này buôn bán rất nhiều loại sản phẩm khác nhau, Phong ở đây cũng đã nửa năm nên những sản phẩm này cũng không còn quá lạ mắt với hắn như lần đầu nữa.

Sau khi kết thúc vài vòng quanh khu chợ trung tâm, ba người Phong mới rời đi.

Phong liếc sang nhìn hai người Akali với Kennen đang đi bên cạnh mình, cất giọng nói:

- Chúng ta giơf đi đâu tiếp đây mọi người?

Nghe hắn hỏi vậy, cả hai lâm vào trầm mặc suy nghĩ.

- A...

Bỗng nhiên Kennen kêu lên một tiếng rồi cậu nói:

- Cách đây không xa là một cảng biển, nghe nói nơi đó có nhiều cảnh rất đẹp. Theo tôi thì chúng ta đến đó một chuyến a.

Akali nghe ý kiến này thì còn ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói:

- Tôi nghĩ ý kiến này cũng hay, còn cậu thì sao Phong.

- Vậy cũng được. - Hắn ngay lập tức trả lời.

- Chúng ta mau đi thôi!

Xuyên thủng qua làn mây trắng, vầng thái dương liên tục tỏa ra những tia nắng ấm áp phủ xuống muôn vật.

Rời xa khu vực trung tâm, ba người họ đang bước đi trên một con đường mòn cũ.

Hai bên đường chỉ có cây cối um tùm, rậm rạp. Những thân cây to sần sùi kỳ dị, thỉnh thoảng có vài con thú rừng trông như con sóc chạy qua, lại có vài con khỉ nhảy nhót tung tăng trên khắp các cảnh cây.

Một làn gió từ đâu thổi tới làm mấy tán lá rừng không ngừng rung động, nếu nhìn từ cao thì mảnh rừng đó sẽ giống như một làn sóng vậy, hết sức đẹp mắt.

Trên cả đoạn đường đi, mấy người Phong, Akali, Kennen nói chuyện rôm rả, tiếng cười nói của họ vang lên cả một khoảng rừng nhỏ.

Kể ra thì cái tên Phong này không biết lúc trước ở Trái Đất đã đọc không biết bao nhiêu câu chuyện cười nữa. Hắn bây giờ lại phun ra một thể không chỉ khiến hai người Akali và Kennen phải bật cười mà ngay cả Lan cũng không thể không cười.

Những tiếng cười tươi của họ kết hợp với những thanh âm tự nhiên của khu rừng như tạo ra một bản nhạc hết sức lạ lùng mà vui vẻ, thanh thản.

Còn Phong, hắn cũng không biết sao hôm nay mình lại nói nhiều vậy, nhưng thấy họ cười thì hắn cũng vui.

Vậy là cứ thế, chẳng bao lâu sau bọn họ đến cảng biển mà Kennen nói.

Chưa tới gần nhưng từ đó bọn họ cũng cảm nhận được hương vị nồng nàn của biển được gió thổi vào.

Phong nhìn khung cảnh trước mắt đột nhiên im bặt lại, trong đầu thầm nghĩ" Là nó, lại là nó sao...!"

Cảng biển này hắn đã từng ở đây rồi, ngay trong cái ngày đầu tiên tới thế giới này hắn đã qua đêm tại nơi này.

Hắn trước đây không ở lại đây lâu nên cũng không xem kỹ khu bến cảng này. Kỳ thực nơi này quả như Kennen nói, nó rất đẹp.

Hai người Akali, Kennen tâm trạng có chút háo hức nhanh chóng rảo bước nhanh hơn, thế nhưng cũng không quên kéo theo tên Phong còn đang đứng ngẩn ra đó.

Khu bến cảng có nhiều người qua lại tấp nập, tiếng nói, tiếng gọi của những kẻ buôn, người bán nơi này vang lên ầm ĩ, náo nhiệt.

Thế nhưng, trên gương mặt hai người Akali, Kennen thoáng hiện tia không vui. Bến cảng tuy đẹp nhưng lại chẳng có chỗ cho bọn họ thả lỏng mà thư giãn. Chỗ nào cũng có người qua lại nhộn nhịp.

Lúc này, con mắt trái của hắn lại lóe lên một tia lục quang nhàn nhạt. Từ đó, tấm bản đồ chạy dọc bờ biển trong phạm vi 23 dặm được Lan gửi toàn bộ cho hắn.

Không lâu sau, Phong đã tìm ra một nơi gần biển giúp họ có thể có bọn họ thoải mái ngắm cảnh.

Hắn ngay lập tức gọi hai người Akali, Kennen lại rồi nói:

- Hai người mau theo tôi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.

Akali tò mò hỏi:

- Đi đâu vậy?

- Cứ đi theo tôi, tôi tin hai người sẽ thích nó.

Rồi hắn nở một nụ cười thần bí khiến hai người họ có chú nghi hoặc nhìn hắn. Hắn quay mình lại, hướng về địa điểm cần tới rồi bắt đầu bước đi, không nói lời nào nữa.

Akali, Kennen cũng nửa tin nửa ngờ mà đi theo hắn.

" Ầm... ầm..."

Những thanh âm sóng vỗ mạnh vào bờ vang lên vọng tới tận trong khu rừng cây, vọng tới tai của ba người họ.

Đã đến phần rìa khu rừng, ánh dương quang chiếu rọi vào thân ảnh ba con người họ.

Nơi họ đến không phải một bờ biển cát vàng như đã nghĩ mà đó là một vách đá hùng vĩ cạnh bờ biển.

Vách đá này ít cũng phải cao hơn một trăm mét so với mực nước biển. Bề mặt trên này cũng không có nhỏ hẹp, nhấp nhô hiểm trở mà còn ngược lại. Một khoảng đất khá rộng rãi, trên đó rất nhiều loại cây cỏ, hoa lá mọc lên hết sức tươi tốt.

Tiến đến sát vách đá hơn, khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt lại đập vào mắt họ khiến họ đứng ngây người ra một lúc. Một lúc sau, Akali như nhớ ra gì đó, cô quay sang hỏi hắn:

- Phong, tại sao cậu lại biết rõ đường tới đây như vậy? Không lẽ cậu trước kia đã từng sống tại đây chăng?

Cô hỏi liền hai câu hỏi liên tiếp khiến Phong im lặng nghĩ ngợi.

Câu hỏi này có liên quan tới sự tồn tại của Lan, mà hắn thì không muốn họ biết về việc này, vì thế hắn đành nói dối hai người họ:

- Ừm, trước đây tôi đã sống tại đây...

Nói tới đây, không đểhoj kịp nói gì, Phong liền đánh trống lảng sang vấn đề khác. Hắn chỉ tay xuống biển, nói:

- Hai người nhìn xem, cảnh biển ở đây mới đẹp làm sao ha!

Hai người họ cũng theo hướng tay của hắn mà nhìn theo. Từ trên nhìn xuống mới biết biển trời rộng lớn như thế nào.

Mặt biển trong xanh liên tiếp nổi những gợn sóng đập vào đất liền, vào chân vách đá này. Những thanh âm " ầm ầm" của sóng biển va với vách đá vang vọng lên, bọt biển tung bay trắng xóa trên không.

Nhìn ra xa, nơi ranh giới ngăn cách giữa mặt biển trong xanh này với bầu trời bao la rộng lớn kia.

Những áng mây trắng, mây hồng với nhiều hình thù khác nhau cứ trôi nổi lặng lẽ, bồng bềnh ngay trên đường chân trời.

Ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển mà hắt lên những tia sáng lấp lánh đẹp đẽ đập vào mắt ba người họ, khiến họ phải im lặng mà nhìn ngắm bức tranh thiên nhiên tươi đẹp, thơ mộng phía trước.

Không biết đã đứng đờ đó bao nhiêu lâu, lúc này Phong mới thu lại ánh mắt, đôi mắt hắn có chút đỏ lên vì bị những làn gió biển thổi vào, những làn gió mang theo hương vị nồng nàn của biển cả.

Hai người Akali, Kennen cũng đã thu lại mục quang của mình, đôi mắt họ cũng bị làn hơi biển làm đỏ lên, khóe mắt còn rơm rớm ra chút nước mắt. Quay sang nhìn vào thân ảnh của Phong, Akali cảm thán nói:

- Quả nhiên nơi này thật đẹp quá đi à!

- Đúng vậy đó, nơi này dùng để ngắm cảnh thật hợp lí quá!- Kennen cũng nói một câu phụ họa theo.

Phong quay lại nhìn họ, miệng cười cười đáp lại:

- Đẹp thì cũng đã ngắm rồi, bây giờ cũng gần trưa rồi đó a. Chúng ta về đã chứ?

"Đã gần trưa rồi à? mới có đến đây chưa lâu lắm mà, ngắm chưa có thỏa mãn...! Đấy là những gì Akali với Kennen nghĩ trong đầu, tuy nhiên họ cũng biết rằng nên về. Hai người họ khẽ gật đầu " ừ" một cái rồi quay mình lại hướng theo con đường cũ mà chuẩn bị đi về bến cảng.

Phong vừa cũng nhấc đôi chân lên, đôi mắt một tím nhạt một lục nhạt quét qua cảnh xung quanh một lượt nữa.

Bất chợt, con mắt trái xanh lục của hắn lóe lên, mục quang như nhìn xuyên qua khu rừng rậm rạp, dõi vào vùng vịnh biển nơi đó. Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ kinh ngạc lẫn tò mò.

Trước mắt hắn nhìn thấy là rất nhiều, rất nhiều những con tàu to lớn đang neo đậu tại khu vịnh biển đó. Nếu không phải hắn có con mắt đặc biệt này thì có lẽ sẽ chẳng có ai tại đây có thể phát hiện ra sự tồn tại của những chiếc tàu thuyền kia.

Đang còn ngạc nhiên về sự xuất hiện của số lượng tàu thuyền lớn như vậy tại một vùng vịnh hẻo lánh, hắn lại càng kinh ngạc hơn khi cố nhìn rõ hơn những chiếc tàu đó. Bất giác hắn khẽ kêu lên:

- Tàu chiến?!

P/s: Chương ra chậm quá đi à! m.n có gì bỏ qua cho...⌒.⌒

Mong m.n ủng hộ mình nha!!!!....^.^