"Chu Tự Viễn, cậu nhát gan quá rồi đấy?"
Lâm Miên rúc trong lòng Phó Tranh, trả lại lời mà Chu Tự Viễn vừa nói với cậu.
Chu Tự Viễn như thể bị dẫm phải đuôi, gào ầm lên: "Cậu còn dám nói! Cậu cậu cậu... Cậu và người bên cạnh cậu, hai người đang làm gì thế?"
Lâm Miên ngẩng đầu, trao đổi ánh mắt với Phó Tranh đang ôm mình.
Hai người thậm chí còn có biểu cảm vô tội giống hệt nhau.
Họ đã làm gì? Họ chẳng làm gì cả.
"A! Hai người..." Chu Tự Viễn không chịu được nữa, quay đầu, mách với Thẩm Hành Chu, "Bạn cùng bàn, cậu nhìn hai người họ kìa!"
Thẩm Hành Chu nhàn nhạt nói: "Đi xuống."
Chu Tự Viễn ỷ mạnh hiếp yếu, hung hăng khua tay về phía Lâm Miên và Phó Tranh: "Còn không mau xuống đi?"
"Tôi đang nói cậu đấy." Thẩm Hành Chu cố gắng duy trì bình tĩnh, "Xuống khỏi người tôi."
"Hả?" Chu Tự Viễn quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, mình đang ngồi trên đùi Thẩm Hành Chu, "Hai người họ cũng..."
Thẩm Hành Chu nghiến răng: "Xuống đi."
"Ồ." Chu Tự Viễn vụng về xuống khỏi người Thẩm Hành Chu, "Xin lỗi, không cố ý, tôi bị họ dọa sợ."
Cậu ta lại chỉ vào Lâm Miên và Phó Tranh: "Hai người cũng mau tách ra đi, dính dính nhão nhão, ảnh hưởng đến mỹ quan thành phố!"
"Không tách." Lâm Miên treo người trên Phó Tranh, hả hê nhìn cậu ta, "Tôi sẽ sợ."
Chu Tự Viễn đứng dậy: "Vậy chúng ta xem phim tình cảm."
"Tốt quá tốt quá!" Lâm Miên mặt đầy mong đợi.
Khoan đã, hình như có gì đó không đúng.
Chu Tự Viễn âm thầm rút tay đang định bấm chuột về: "Xem phim này!"
Suýt nữa thì trúng kế rồi.
Cặp đôi quỷ kế đa đoan, muốn lừa cậu ta đổi phim, tuyệt đối không thể!
"Xem phim này thì xem phim này." Lâm Miên chui vào lòng Phó Tranh, điều chỉnh tư thế, vẻ mặt không hề sợ hãi.
Phó Tranh từ phía sau ôm lấy cậu, còn kéo lại chiếc chăn quấn quanh hai người: "Miên Miên, như vậy được không?"
"Ừ." Lâm Miên gật đầu.
Chu Tự Viễn nắm chặt tay.
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lao vào đấm hai người họ mỗi người một cú, đánh cho mặt mũi méo mó.
Nhưng không được, cậu ta đánh nhau với Phó Tranh, phần thắng không lớn, hơn nữa Lâm Miên ở bên cạnh, Phó Tranh có sức mạnh và thể diện cộng lại, phần thắng càng nhỏ.
Cậu ta quay đầu nhìn Thẩm Hành Chu với vẻ mặt đáng thương.
Thẩm Hành Chu kéo chăn che lên chân mình, rõ ràng không muốn cậu ta leo lên nữa: "Cậu nặng lắm."
Chu Tự Viễn chỉ có thể tự ôm lấy mình, lặng lẽ rơi nước mắt.
*
Kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn chưa có kết quả, cuộc sống của Lâm Miên vô cùng sung sướng.
Mỗi ngày cậu đều ngủ đến hơn mười giờ trong phòng Phó Tranh, sau đó lững thững đi lấy tiền từ tủ giày nhà mình, cùng Phó Tranh ra ngoài ăn trưa.
Buổi chiều, cậu hoặc đi chơi game với tóc vàng, hoặc đến nhà Chu Tự Viễn chơi máy tính, hoặc ngồi sau xe máy của Phó Tranh, rong ruổi khắp nơi, đi dạo lung tung.
Bữa tối cũng ăn bên ngoài, ăn xong tiếp tục chơi, chơi đến nửa đêm mới về nhà.
Lâm Miên như một quả bóng bay đầy khí, nhẹ bẫng bay trên mây, mỗi ngày đều sống như trong mơ.
Nhưng cậu không nhận ra, tiền ăn mẹ để trong tủ giày, từ tờ tiền mệnh giá một trăm, biến thành tờ năm mươi, tờ mười, cuối cùng biến thành——
"Năm đồng?"
Hôm nay, Lâm Miên như thường lệ, ngủ nướng đến mười giờ, lê dép lê, đẩy cửa nhà, đi đến tủ giày.
Cậu lục tung tủ giày, giơ cao tờ tiền năm đồng, vẻ mặt không thể tin nổi.
Bố mẹ muốn bỏ đói cậu!
Lúc này, tiếng bố mẹ từ phòng khách truyền đến.
"Tiểu Miên, mấy ngày nay con ngày nào cũng mười một giờ mới dậy?"
"Đúng vậy!" Lâm Miên khựng lại, thò đầu ra, nhìn kỹ, "Bố mẹ, sao hai người lại ở nhà?"
"Hôm nay bố mẹ nghỉ."
"Ồ." Lâm Miên nở nụ cười, chạy chậm đến, "Vậy thì tốt quá, bố mẹ, hôm nay hai người quên đưa tiền ăn trưa cho con rồi, bây giờ đưa cho con đi, con và Phó Tranh đi ăn."
"Con muốn bao nhiêu?"
"Ừm..." Lâm Miên suy nghĩ một chút, "Năm mươi đồng đi."
Thực ra cậu muốn xin một trăm đồng, nhưng cảm thấy hơi không ổn, giảm một nửa vậy.
"Được." Bố đưa tay rút ví.
"Cảm ơn bố." Lâm Miên háo hức đưa tay ra.
"Bốp"——
Ví tiền vỗ mạnh vào lòng bàn tay Lâm Miên.
"Á!" Lâm Miên vội rụt tay lại, mắt rưng rưng nhìn bố, "Sao lại đánh con?"
"Ăn ăn ăn, ngày nào cũng ăn ngoài, hôm nay không được ra ngoài, ở nhà ăn!"
"Ồ.”
"Ăn xong cũng không được ra ngoài chơi, dọn dẹp một chút, đưa con và Phó Tranh đi chơi một chuyến."
"Đi đâu?"
"Đến nơi rồi sẽ biết, nhớ bảo Phó Tranh mang theo chứng minh thư, của con cũng vậy."
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Lâm Miên.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà, một chiếc xe con màu trắng đậu dưới nhà họ, người lái xe đầu trọc bấm còi hai tiếng, niềm nở chào hỏi họ.
"Anh Lâm."
"À, Tiểu Từ, chào buổi trưa." Bố Lâm đẩy Lâm Miên và Phó Tranh một cái, "Gọi chú Từ, lên xe."
"Chào chú Từ."
Lâm Miên nắm tay Phó Tranh, căng thẳng ngồi vào hàng ghế sau.
Xe khởi động, chạy thẳng về ngoại ô, cuối cùng còn lên núi.
Lâm Miên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, run rẩy: "Bố, ngày mai con dậy lúc bảy giờ, con không ra ngoài ăn cơm, cũng không đi chơi nữa, con ở nhà lau nhà rửa bát làm việc nhà."
Đừng bán chúng con đi! Huhu!
Phó Tranh nắm tay cậu, để cậu yên tâm.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại ở sân tập lái xe.
"Xuống xe, cầm chứng minh thư, vào đăng ký!"
Lâm Miên và Phó Tranh không thể đi chơi nữa rồi.
Bố mẹ gói ghém đưa họ vào trường dạy lái xe học lái, mỗi sáng bảy giờ, huấn luyện viên đợi họ dưới nhà, đưa họ đến sân tập lái xe học.
Về đến nhà, hai người còn phải học kiến thức lý thuyết lái xe.
Nắng như thiêu đốt, gió lạnh buốt, còn khổ hơn cả thi đại học.
Lâm Miên kiên trì theo nguyên tắc "Tôi khổ thì bạn bè cũng đừng hòng sung sướng", ôm bình nước, ngồi xổm dưới bóng cây trong sân tập, lần lượt gọi điện cho nhóm bạn.
"Này, tóc vàng, cậu có muốn học lái xe không? Sau này ai cũng phải học, học bây giờ cho rồi."
"Học sinh giỏi, học lái xe không? Ba người thành nhóm có ưu đãi đấy."
"Chu Tự Viễn, đi học lái xe."
Ngày hôm sau, Lâm Miên vẫn ôm bình nước, ngồi xổm dưới bóng cây, bên cạnh cậu -
Thẩm Hành Chu, Chu Tự Viễn, Tóc vàng, Mắt Kính, Mập Mập, ngồi thành một hàng.
Xếp hàng chờ tập lái xe.
*
Cứ thế hai tuần trôi qua.
Chiều hôm đó, Lâm Miên tập hai vòng bài thi số 2, mồ hôi nhễ nhại leo xuống xe -
Huấn luyện viên không cho họ bật điều hòa, nói rằng như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc quan sát điểm dừng.
Phó Tranh đưa bình nước cho Lâm Miên, lại lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cậu.
Lâm Miên ôm bình nước "ừng ực ừng ực": “Thẩm Hành Chu, đến lượt cậu rồi."
"Ừ." Thẩm Hành Chu đáp một tiếng, vừa định bước lên, bỗng điện thoại trong cặp y reo lên.
Thẩm Hành Chu bắt máy: "A lô..."
Giây tiếp theo, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười sảng khoái của hiệu trưởng: "Hành Chu! Kết quả thi đại học đã có rồi!"
"Vậy để em kiểm tra bằng tin nhắn…”
"Không cần kiểm tra, em là thủ khoa thành phố! Lãnh đạo vừa liên lạc với thầy!"
Mấy người bạn bên cạnh nhìn nhau, vội vàng lấy điện thoại ra, ai không có điện thoại thì vội vàng vây quanh người có điện thoại.
Có thể tra cứu điểm rồi!
"Ai biết cách tra cứu không?"
"Không biết, nhắn tin tra cứu thế nào? Gửi đến số nào?"
Lâm Miên đặt bình nước xuống, lấy sổ tay từ trong cặp ra: "Tôi có ở đây! Soạn 'cxgk+số chứng minh thư' gửi đến số này."
Mọi người lại vội vàng vây quanh Lâm Miên.
Chu Tự Viễn cầm điện thoại: "Để tôi thử trước."
Tin nhắn gửi đi một lúc lâu, không có phản hồi.
"Sao thế? Chưa ra à?"
"Chắc là do quá nhiều người tra cứu, nghẽn mạng rồi, cậu gửi lại thử xem."
Gửi lại một tin nữa, vẫn không có.
“Tóc đen, cậu không thi à?"
"Cút, tôi thi nghiêm túc lắm."
"Vậy sao thế?"
"Không biết..."
Lúc này, Thẩm Hành Chu nghe điện thoại xong quay lại: "Cậu ấy không thi ở đây."
À đúng rồi.
Chu Tự Viễn thi đại học ở Kinh Hoa, dĩ nhiên cậu ta không tra cứu được.
"Cho tôi thử." Tóc vàng cầm lấy điện thoại, cả đám người lại chăm chú nhìn cậu ta.
Lâm Miên nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Phó Tranh: "Phó Tranh, đưa điện thoại cho tớ.”
Họ lặng lẽ đi sang một bên, trốn trong góc để tra cứu điểm.
Lâm Miên hai tay ôm chặt điện thoại, lòng bàn tay căng thẳng toát mồ hôi, còn gõ sai mấy con số.
Phó Tranh yên lặng đứng bên cạnh cậu, khi cậu suýt nữa không cầm nổi điện thoại, liền nắm lấy tay cậu, giúp cậu giữ vững.
"Miên Miên, hay là để tớ tra trước?"
"Không cần, để tớ tra trước." Lâm Miên lắc đầu, nhắm mắt nhắm mũi, ấn nút gửi.
Ngay sau đó, điện thoại vang lên tiếng "ting" nhận được tin nhắn, Lâm Miên không dám nhìn nữa, trực tiếp nhét điện thoại cho Phó Tranh.
“Cậu xem giúp tớ."
"Được." Phó Tranh cũng hơi căng thẳng, nhưng vẫn nắm chặt tay Lâm Miên, "Miên Miên, Văn 110..."
"Đừng đọc ra!" Lâm Miên cố gắng dùng một tay che mắt và tai, "Nói tổng điểm thôi!"
"Tổng điểm... 551."
"Gì cơ?" Lâm Miên ngẩng đầu lên.
"Miên Miên, cậu đạt 551 điểm, cao hơn mấy lần thi thử trước của cậu."
Lâm Miên vội vàng lật sổ tay ra, 551, vượt qua điểm chuẩn năm ngoái và năm kia.
Lâm Miên vội vàng nói: "Vậy câu thì sao? Nhanh nhanh nhanh, cậu cũng mau tra."
"Ừ." Phó Tranh nắm tay Lâm Miên hơi run rẩy, Miên Miên thi quá tốt, lỡ như hắn thi không tốt...
Hắn không muốn bán bánh tráng, cũng không muốn sửa xe, hắn muốn lên đại học cùng Miên Miên.
Phó Tranh định thần, ấn bàn phím.
Buổi chiều hè oi ả, không một chút gió.
Bóng cây xanh um, tiếng ve kêu inh ỏi, nhưng như thể bay rất xa.
Lâm Miên vô thức nắm lấy tay Phó Tranh, chăm chú nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Giây tiếp theo——
"A!"
Tiếng hét vang lên, Lâm Miên nhảy dựng lên, suýt nữa lao lên cây.
Nhóm bạn đều giật mình: "Chết tiệt, Tiểu Miên cậu bị rắn cắn à?"
"A!" Lâm Miên giơ điện thoại lên, chạy về phía họ, "Tớ và Phó Tranh đều 505 điểm!"
Lâm Miên giơ cao điện thoại, vui mừng như muốn bay lên, như chú chim nhỏ, chạy vòng quanh sân, chia sẻ niềm vui với cả thế giới.
"Huấn luyện viên, cháu và Phó Tranh đạt 550 điểm!"
"Tất cả mọi người đang tập lái xe dừng lại, nghe tôi nói! Tôi và Phó Tranh - chính là bạn thân của tôi, thi đại học đạt 505 điểm!"
"Alo alo, bố mẹ, hai người có ở nhà không? Mau gọi điện thoại cho chú hai, bảo chú ấy đặt tiệc mừng học sinh thi đỗ! Con muốn khoe khoang cho hả hê!"
Lâm Miên chạy một vòng quanh sân tập, cuối cùng chạy về chỗ cũ, dang rộng vòng tay, nhào vào lòng Phó Tranh.
Phó Tranh ôm cậu vào lòng, Lâm Miên treo trên người hắn, "chụt" một tiếng, hôn lên má Phó Tranh, tuyên bố lớn: "Chúng ta không phải 250 điểm, chúng ta là 505 điểm!"
Đám bạn đều ngây người, ba giây sau, tất cả mọi người bùng nổ tiếng hét rung trời: "A——!!!”