Truyện hay trong tuần:
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Vừa lái xe, hai người vừa quan sát hai bên đường vừa tìm kiếm.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên cầm lên điện thoại muốn gọi về nhà, Hạ Tử Hy nhìn anh liền nói: “Anh muốn gọi cho ai?”
“Anh muốn gọi về nhà, anh muốn biết Ngưng Tích có quay trở về nhà hay không!”
“Để em nói chuyện!” Hạ Tử Hy lên tiếng.
Mục Cảnh Thiên cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đưa điện thoại cho Hạ Tử Hy.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, là Mục phu nhân nghe máy.
“Alo, là cháu!”
“Tiểu Hy sao?”
“Đúng vậy, là cháu!”
“Có chuyện gì sao? Đã có chuyện g] sao?”
“ò, cũng không có chuyện gì, chỉ là cháu muốn hỏi thử, hôm nay
bác có đến bệnh viện thăm Ngưng Tích hay không?”
“Ngưng Tích sao, bác những ngày gần đây đều không đến thăm con bé, có chuyện gì sao?”
Nghe vậy, Hạ Tử Hy liền quay đầu đưa mắt ra hiệu với Mục Cảnh Thiên, chuyện này có thể chứng minh được, Ngưng Tích không hề quay về.
“Có chuyện gì sao Tiểu Hy?” Mục phu nhân cất giọng hỏi trong điện thoại.
“Ồ, không có gì cả, vốn dĩ muốn
hầm canh cho Ngưng Tích, cho nên muốn xem thử bác có ghé qua bệnh viện hay không?”
“Những ngày nay bận rộn việc kết hôn của cả hai, cho nên có chút bận, muộn một chút bác sẽ ghé qua!”
“Nếu đã như vậy, vậy thì bác cũng không cần vất cả chạy hai đầu, hôm nay cháu ở bệnh viện với cô ấy là được!” Hạ Tử Hy nói.
Mục phu nhân có chút do dự, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy được thôi, nhưng cháu hiện tại đang mang thai, vẫn nên nghỉ ngơi
nhiều một chút, không được quá vất vả!”
“Được, cháu đã biết rồi, bác cứ yên tâm!”
Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên, giọng nói trong điện thoại, hai người bọn họ đều nghe thấy rõ ràng, cho nên có thể nói rằng Ngưng Tích vẫn chưa quay trở lại.
Sắc mặt Mục Cảnh Thiên lúc này càng trờ nên không tốt.
Hạ Tử Hy nhìn sang Mục Cảnh Thiên, nhất thời không biết nên
an ủi như thế nào.
“Đúng rồi, cô ấy ở thành phố A này, ngoại trừ anh còn quen biết ai khác không?” Hạ Tử Hy hỏi.
Nhắc đến điểm này, Mục Cảnh Thiên mới bừng tỉnh: “Đúng rồi, gọi điện thoại cho Thiên Hựu!”
Ngưng Tích đều quen biết với bốn người bọn họ, nhưng ngoại trừ anh ra, Ngưng Tích vẫn thân quen với Thiên Hựu hơn.
Hạ Tử Hy vội vàng gật đầu, lập tức lật danh bạ gọi đến cho Huống Thiên Hựu, sau đó đưa
điện thoại cho Mục Cảnh Thiên.
Rất nhanh bên kia đã có người nghe máy: “Alo…”
“Thiên Hựu, là mình, Ngưng Tích có tìm cậu không!” Mục Cảnh Thiên cũng không phí lời, trực tiếp hỏi thẳng.
“Cô ấy không phải đang ở bệnh viện sao?”
“Cô ấy từ bệnh viện chạy ra ngoài, hiện tại một chút tin tức cũng không có!” Mục Cảnh Thiên lo lắng nói.
“Hai người lại cãi nhau sao?”
“Không có!” Mục Cảnh Thiên phủ nhận.
“Vậy tại sao lại như vậy?”
“Mình cũng không biết rõ tình huống lắm, mau giúp mình; nếu như cô ấy có liên lạc với cậu vậy thì lập tức thông báo cho mình biết!”
Huống Thiên Hựu gật đầu: “Mình biết rồi!”