Đọc truyện hay:
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Hoặc là nói…em đang tức giận vì anh chụp hình với người khác?” A Thuật hỏi.
Giống như bị nói trúng tâm sự trong lòng, sắc mặt Đô Đô lập tức thay đổi quay đầu lại nhìn anh: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, anh cùng ai chụp hình thì có liên quan gì đến tôi chứ, tôi muốn nghỉ ngơi. Tạm biệt!” vừa nói, Đô Đô liền muốn đóng cửa lại.
Chính vào giây phút đó, A Thuật nhanh tay lẹ mắt vươn tay chặn lại cánh cửa, nhưng vẫn bị cánh
cửa kẹp lấy.
“Đau…” A Thuật đau đớn nhíu chặt chân mày.
Đô Đô kinh ngạc nhìn anh: “Anh, anh điên rồi sao?”
“Nếu như vậy có thể khiến em không tức giận vậy thì anh tinh nguyện cho em kẹp thêm vài lần!” A Thuật nói.
Nhìn anh lúc này, Đô Đô càng thêm tức giận: “Vậy anh bước ra ngoài mà tự kẹp cửa vài lần đi!” dứt lời, liền trực tiếp đẩy A Thuật bước ra ngoài, rầm một tiếng
đóng sầm cánh cửa lại.
Đứng trong nhà, Đô Đô bất chợt tức giận.
Còn phía bên ngoài…
Giống như không hề có chút âm thanh nào vang lên.
Đô Đô đứng bất động, theo lý mà nói, anh không phải nên gõ cửa hay làm như thế nào sao? Tại sao lại không có chút âm thanh nào vang lên?
Đô Đô bước sang, thông qua mắt mèo quan sát tình hình bên
ngoài…sau đó càng thêm tức giận!
Bên ngoài vậy mà lại không có một bóng người!
Đô Đô tức giận không cách nào giải tỏa!
Bước đến phòng khách trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, như thế nào cũng không cách nào giải tỏa được.
Cứ ngồi im bất động như vậy, cũng không biết trôi qua bao lâu, cho đến tận khi trời tối, cuối cùng cảm thấy có chút đói bụng, Đô
Đô lúc này mới ngồi dậy tìm thức ăn, nhưng trong nhà lúc này lại không có chút thức ăn nào.
Đơn giản cứ như vậy không nấu nướng, quyết định sẽ ra ngoài ăn một bữa.
Sau khi nghĩ như vậy liền tiện tay với lấy một chiếc khăn choàng, cứ như vậy bước ra ngoài.
Cảnh đêm thành phố A vô cùng hấp dẫn.
Dù cho màn đêm đã buông xuống, nhưng người bên ngoài vẫn tấp nập.
Các cặp đôi tình nhân cũng không ít, Đô Đô cũng không lái xe, chỉ chậm chạp rải bước.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Đô Đô đột nhiên cảm thấy sau lưng vẫn lưng có người bước theo mình.
Quay đầu lại liền nhìn thấy A Thuật.
Anh đứng sau lưng cô ở một khoảng cách không xa, giống như vẫn luôn theo sát bên cô.
“Anh đi theo tôi làm gì?” Đô Đô nhìn anh không vui hỏi.
Không phải đã đi rồi sao? Hiện tại đến đây rốt cuộc có ý gì!
Nhìn thấy cô đã phát hiện ra mình, A Thuật liền bước lên phía trước: “Anh sợ em xảy ra chuyện!”
“Sợ tôi xảy ra chuyện? Anh từ khi nào quan tâm đến tôi như vậy?” mặc dù những lời này nói như vậy, nhưng rất rõ ràng, Đô Đô cũng không còn tức giận quá nhiều.
A Thuật nhìn cô: “Anh trước giờ vẫn quan tâm đến em!”
Đô Đô: “…chậc, ai tin chứ!”