Đọc truyện hay:
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Lúc này, Đô Đô cũng bước qua, trực tiếp bước đến trước mặt bọn họ, ánh mắt nhìn sang A Thuật: “Trong thời gian làm việc không cần làm việc sao?”
Sau khi nhìn thấy Đô Đô, ánh mắt A Thuật lập tức trở nên dịu dàng hơn, sau đó nhíu chặt chân mày: “Em uống rượu sao?”
“Em làm sao trở về được?”
“Đi trở về!” vừa nói, Đô Đô trực tiếp bước vào bên trong, cũng
không muốn để ý đến anh.
Lúc này A Thuật nhìn sang vị khách vừa rồi: “Thật ngại quá, tôi phải đi làm việc rồi!”
Người con gái tóc dài vừa rồi, dù sao cũng đã chụp được hình, liền trực tiếp bước sang một bên.
A Thuật bước về phía Đô Đô, cô lúc này đang kiểm tra sổ thu chi, không ngừng lật từng trang, nhưng phía trên viết nội dung gì, cô căn bản không cách nào nhìn rõ.
“Em như thế nào lại uống rượu
rồi?”
“Liên quan gì đến anh?” Đô Đô hỏi ngược lại.
A Thuật sửng sốt, nhìn theo bóng lưng của Đô Đô, chân mày khẽ nhíu chặt: “Nếu như đã uống rượu, vậy thì cứ về nghỉ ngơi trước, ở đây có anh là được rồi!”
“Như thế nào? Sợ tôi làm ảnh hưởng đến việc anh theo đuổi con gái sao? Tiêu Thuật tôi nói cho anh biết, muốn đi theo đuổi con gái thì đến nơi khác, còn nếu ở nơi này thì anh tốt nhất phải đàng hoàng cho tôi!” dứt lời, Đô
Đô liền xoay người rời đi.
Lúc này, An An ở một bên quan sát tình hình: “Chị Đô Đô hình như đang tức giận!”
“Còn không nhanh đuổi theo!” lúc này, người bên cạnh cũng lên tiếng.
A Thuật cũng không suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp cời ra bộ quần áo phục vụ trên người sau đó trực tiếp đuổi theo ra bên ngoài.
Đô Đô trực tiếp bước lên xe, A Thuật đuổi theo phía sau nhìn cô: “Em làm sao vậy?”
“Tôi muôn vê nhà!”
“Đẻ anh lái xe!”
“Không cần, hiện tại đang là thời gian làm việc, anh muốn trốn làm sao?” Đô Đô có chút không vui hỏi.
A Thuật nhìn cô: “Vậy em cứ xem như anh trốn làm đi!”
Chân mày Đô Đô cũng nhíu chặt.
A Thuật vừa muốn bước lên, nhưng Đô Đô cũng không rời khỏi: “Tôi có thể tự về được!”
“Không lẽ em muốn bị cảnh sát kiểm tra sao?” A Thuật nhướng mày hỏi.
Nói đến chuyện này, Đô Đô liếc mắt nhìn anh sau đó lùi sang một bên.
A Thuật ngồi vào trong, nhìn cô: “Em muốn đi đâu?”
“Về nhà!”
Sau đó, A Thuật liền khởi động xe xuất phát về nhà.
Một đường này Đô Đô cũng không nói chuyện, nhưng vì uống
chút rượu nên khiến khuôn mặt đỏ bừng, hiện tại lại tức giận, như vậy càng tăng thêm vài phần đáng yêu.
A Thuật thông qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cô vô số lần, nhưng cũng không lên tiếng.
Cho đến khi vừa đến dưới lầu, chiếc xe vừa dừng lại, Đô Đô liền tháo dây an toàn lập tức bước xuống xe.
A Thuật xuống xe đi theo phía sau lưng cô.
Đô Đô vừa bước vào cửa, A
Thuật cũng muôn bước vào, nhưng Đô Đô liền dùng sức đẩy anh ra ngoài cửa.
“Anh muốn làm gì?”
A Thuật nhìn cô: “Em làm sao vậy?”
“Trai đơn gái chiếc, không tiện!” Đô Đô nhấn mạnh từng chữ.
A Thuật có thể nhận ra cô đang tức giận: “Em đang giận vì anh không đến đón em sao?”
Khóe môi Đô Đô nhếch lên nụ cười châm chóc: “Tôi là ai chứ,
tại sao phải cần anh đi đón?”