Đôi mắt An Nhược Mạn lập tức mờ to!
Quả thật không cách nào tin tưởng được!
Hạ Tử Dục đang hôn cô sao?
Theo lý mà nói, đây là chuyện bình thường giữa những cặp tình nhân, huống hồ với hai người đã kết hôn như bọn họ, chỉ là kết
hôn cho đến hiện tại, Hạ Tử Dục không hề có nửa điểm “suy nghĩ’ gì với cô, cho nên anh hiện tại chủ động hôn cô, đây mới là việc khiến An Nhược Mạn kinh ngạc không thôi.
Anh rốt cuộc…có thể hay là không thể đây?
Nụ hôn của Hạ Tử Dục, rất dịu dàng cũng vô cũng nhẹ nhàng, mặc dù nói rằng giây phút này trong đầu An Nhược Mạn xuất hiện vô số suy nghĩ, nhưng rất nhanh đã chìm vào nụ hôn của anh.
Thì ra hôn môi với người mình thích lại là một chuyện vui vẻ như vậy.
Đặc biệt với loại người chậm nhiệt như Hạ Tử Dục, đây quả thật là một chuyện mang đến cảm giác thành tựu.
Trôi qua rất lâu, Hạ Tử Dục lúc này mới buông cô ra, thật ra vào giây phút vừa rồi Hạ Tử Dục cũng đã phản ứng lại, anh như thế nào lại hôn An Nhược Mạn chứ.
Chỉ là một suy nghĩ xúc động, nhưng giống như anh không hề
có chút phản ứng nào với người con gái trước mặt này,
Lúc này, An Nhược Mạn vẫn ngước đôi mắt linh động của mình nhìn anh: “A Dục…”
Hạ Tử Dục ngược lại vô cùng dịu dàng xoa nhẹ mái tóc cô: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”
An Nhược Mạn ma sai quỷ khiến gật đầu, chỉ là một nụ hôn, trái tim cô đã vô cùng thỏa mãn.
Hạ Tử Dục nằm im, khép mắt ngủ say.
Còn cánh tay An Nhược Mạn một lần nữa ôm chặt lấy Hạ Tử Dục, một lúc sau chỉ nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô: “A Dục, anh yên tâm bất kể anh trở thành như thế nào, em đều sẽ không rời khỏi anh, chỉ cần anh đối xử tốt với em mà thôi…”
Quả thật chính là một người con gái ngốc nghếch!
Hạ Tử Dục nghe vậy cũng không tiếp tục lên tiếng, chỉ nhắm chặt mắt, tùy tiện cho An Nhược Mạn ôm chặt lấy mình.
Sáng hôm sau, khi An Nhược
Mạn tỉnh dậy, Hạ Tử Dục vẫn thần kỳ nằm bên cạnh cô ngủ say.
Đây cũng là lần đầu tiên từ khi kết hôn đến nay, An Nhược Mạn mở mắt ra liền có thể thấy Hạ Tử Dục vẫn say giấc bên cạnh mình.
Trong lòng đặt biệt cảm thấy thỏa mãn.
Những sự uất ức cùng u ám trước đây, nhất thời được thổi sạch.
Cũng vì cô có thể cảm nhận được, Hạ Tử Dục đối với cô có
sự khác biệt.
Vốn dĩ nên thức giấc, nhưng An Nhược Mạn ngược lại dựa sát vào vòng tay của anh, âm thầm hường thụ sự ấm áp trong giây phút này.
Ngước mắt nhìn Hạ Tử Dục, anh vẫn anh tuấn như vậy, đến dáng vẻ khi say giấc cũng đẹp đến mức khiến cho người khác cảm thấy không công bằng.
Trong lòng có chút âm thầm vui mừng, cô vô cùng hi vọng sau này mỗi ngày thức giấc, Hạ Tử Dục đều ở bên cạnh mình.
Chính vào lúc cô đang âm thầm vui vẻ, đôi mắt Hạ Tử Dục đột nhiên mờ lớn.
Đợi đến khi anh tỉnh táo chỉ thấy An Nhược Mạn đang nhìn mình mỉm cười: “Anh tỉnh rồi sao?”
Đối diện với nụ cười rạng rỡ của cô, trong tâm trí anh đột nhiên nhớ lại những lời cô nói đêm qua, bất kể anh trở nên như thế nào, em cũng đều sẽ ở bên cạnh anh…
Nhìn nụ cười của cô, anh giả vờ ho nhẹ, ánh mắt không được tự nhiên nhìn sang một bên: “Ừ!”
sau khi trả lời một tiếng liền muốn rời giường.
An Nhược Mạn ngược lại ngồi trên giường nhìn theo bóng lưng của anh: “A Dục…”
“ừ!”
“Anh hôm nay có bận không?”
“Có chuyện gì?” Hạ Tử Dục hỏi ngược lại, cũng không quay đầu lại nhìn cô.