Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Hạ Tử Hy không cách nào nói rõ, chỉ đành bước qua giúp anh nêm nếm: “Đây chính gọi là lượng thích hợp!”
Mục Cảnh Thiên vươn tay, làm ra động tác Ok, Hạ Tử Hy nhìn anh: “Không có vấn đề gì chứ?”
“Không có!”
“Vậy em ra ngoài đây!”
“Được!” sau đó, Hạ Tử Hy liền một lần nữa quay trở về phòng khách,
Trôi qua khoảng nữa tiếng sau, Hạ Tử Hy thật sự có chút đói: “Mục Cảnh Thiên, anh rốt cuộc có biết nấu hay không?”
Trong nhà bếp:
Hạ Tử Hy cảm thấy kì quái, liền hét lên: “Bản cung sắp đói chết rồi!”
Nhà bếp:”…
vẫn như cũ không người lên
tiếng, lúc này Hạ Tử Hy liền cảm thấy kì quái, liền một lần nữa đứng lên, khi bước đến cửa nhà bếp, Mục Cảnh Thiên im lặng nhìn cô: “Không biết tại sao cơm vẫn chưa chín…”
“Không chín sao?” Hạ Tử Hy tò mò bước đến, mở nắp nồi cơm, quả nhiên vừa rồi như thế nào hiện tại vẫn như vậy.
Lúc này, Hạ Tử Hy mới phát hiện, Mục Cảnh Thiên không hề bấm nút.
Cô đột nhiên cảm thấy, có thể tin tưởng giao nhà bếp cho anh
hoàn toàn chính là một sự sai lầm.
“Mục tiên sinh, anh không công tắc, cơm làm sao có thể chín được chứ!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn, chậm chạp lên tiếng: “Còn cần bật công tắc sao…”
Hạ Tử Hy muốn cào tường, ahhh!
Cô không nên quá tin tường vào trí thông minh của Mục Cảnh Thiên!
Hiện tại thì tốt rồi, còn phải chờ hơn hai mươi phút nữa mới có thể dùng cơm.
Nhìn thấy những món ăn của Mục Cảnh Thiên đủ loại màu sắc, màu sắc ngược lại khá ổn, chỉ là…hình thức …thật sự khiến người khác khó lòng khen ngợi.
Hạ Tử Hy chỉ suy nghĩ, có thể ăn được sao?
Lúc này, liếc mắt nhìn một món ăn, Hạ Tử Hy liền nói: “Đây là món gì?”
Mục Cảnh Thiên lật cuốn sách
nấu ăn ra tìm kiếm, cuối cùng chắc chắn chỉ lên một món ăn: “Món này!”
Hạ Tử Hy so sánh một chút, như thế nào cảm thấy không giống chứ.
Cũng vì không muốn đả kích đến anh, Hạ Tử Hy còn đặc biệt mỉm cười: “Lần đầu tiên làm, rất…rất tốt!”
Mục Cảnh Thiên cũng cảm thấy như vậy!
Sau đó, phải chờ đợi hơn hai mươi phút sau hai người bọn họ
mới có thể bắt đầu ăn tối.
Ba món ãn được đặt trên bàn, Hạ Tử Hy thật sự không biết nên gắp món nào.
Nhìn trái liếc phải, vẫn phải hạ đũa xuống.
Mùi vị sao, cũng được, không khó ăn, điều an ủi nhất chính là đã nêm muối.
Mục Cảnh Thiên thử một miếng, mặc dù có chút khó ăn, nhưng dù sao cũng là do bản thân mình đích thân làm, như thế nào cũng phải nuốt xuống.
“Như thế nào?” Mục Cảnh Thiên vẫn vô cùng hy vọng hỏi.
Hạ Tử Hy gật đầu: “Vần có không gian tiến bộ!”
“Hạ Tử Hy, anh nấu thức ăn cho em, em cũng không thể nói được một câu dễ nghe hay sao?”
“Vất vả rồi!” Hạ Tử Hy lập tức mỉm cười
Mục Cảnh Thiên lúc này mới buông tha cho cô.