Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tử Hy thoáng đỏ ửng: “Làm gì có, em chỉ dựa vào anh một cách
bình thường mà thôi!”
Hai chữ “dựa dẫm” này càng khiến trái tim anh rung động.
Mục Cảnh Thiên đột nhiên nghiêng người, hôn xuống đôi môi của cô.
Vị trí hiện tại của Hạ Tử Hy cũng rất thuận tiện cho Mục Cảnh Thiên làm những chuyện này.
Hạ Tử Hy không hề có ý cự tuyệt, ngược lại vươn tay, ôm chặt lấy cổ anh, bất kể sau này như thế nào hay xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết rằng thời gian thấm thoát thoi
đưa, năm tháng bình yên.
Mục Cảnh Thiên phát hiện, mỗi một lần chạm đến Hạ Tử Hy đều là một sự hành hạ với bản thân.
Đặc biệt với tình huống hiện tại không thể chạm vào cô, không thể đụng vào cô, cảm giác này thật sự muốn hành hạ anh đến chết rồi.
Làn da màu đồng mang chút sắc đỏ, đôi mắt ngập tràn dục vọng, nhưng dù cho như vậy, anh vẫn biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
“Được rôi, em nghĩ ngơi một lát,
anh đi xem hồ sơ!” Mục Cảnh Thiên nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, cũng vì cô rất rõ ràng cảm nhận được Mục Cảnh Thiên đã có phản ứng, liền gật đầu.
Mục Cảnh Thiên xoa mái tóc của cô, lúc này mới đặt cô nằm xuống, sau đó đứng dậy đi về phía bàn làm việc.
Anh vừa bước đi, khóe môi Hạ Tử Hy không nhịn được mỉm cười.
Lén lút nhìn sang Mục Cảnh
Thiên lúc này đang ngồi bên bàn làm việc, cúi đầu xem hồ sơ, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, trong trái tim cô giống như có một thứ gì đó nhè nhẹ trở nên mềm mại.
Chỉ cần như vậy, Hạ Tử Hy liền vừa ngắm anh vừa ngủ thiếp đi.
Cũng vì mang thai, giấc ngủ của cô không cách nào khống chế được, có điều chất lượng giấc ngủ cũng vô cùng tốt ngoài dự đoán, trước đây ngủ không sâu, hiện tại chỉ cần nhắm mắt ngủ, bốn phía xung quanh cô mà nói đều là một khoảng không, không
có gì quan trọng hơn so với giấc ngủ.
Mục Cảnh Thiên giữa chừng phải tham gia một cuộc họp, còn đặc biệt bảo người mua sữa bò về, chỉ cần chờ cô tỉnh lại liền có thể uống.
Vì vậy khi Hạ Tử Hy vừa tỉnh lại đã đến bốn giờ chiều.
Hạ Tử Hy cũng vô cùng khôi phục bản thân, nếu tiếp tục ngủ, chỉ sợ rằng sẽ đến trời tối mất.
Nhìn văn phòng vắng vẻ không một bóng người, trên bàn chỉ đặt
một ly sữa bò, không cần phải nói, nhất định là Mục Cảnh Thiên đã cho người chuẩn bị, khóe môi cô nhếch lên, không thể không thừa nhận, hiện tại Mục Cảnh Thiên đã trở nên tỉ mỉ hơn rất nhiều.
Cầm lên ly sữa bò, Hạ Tử Hy uống vài ngụm, cảm giác toàn thân đều tràn đầy sức lực.
ở bên ngoài.
Mục Cảnh Thiên cầm lấy điện thoại, nghe những lời trách mắng
của người bên kia điện thoại, sắc mặt trầm trọng: “Cháu biết rồi, cô ấy nhất định sẽ không có chuyện gì cả, cháu nhất định sẽ tìm mọi cách cứu cô ấy…”
Sau khi cúp điện thoại, Mục Cảnh Thiên liền nhìn điện thoại, cúi đầu, sau đó Hạ Tử Hy liền xuất hiện phía sau lưng anh.
Nhếch môi nở một nụ cười dịu dàng, Mục Cảnh Thiên liền bước đến: “Em đã tỉnh rồi?”