Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hạ Tử Hy ngồi trên ghế sofa nhìn anh: “Như thế nào?”
Mục Cảnh Thiên nhìn dĩa trứng gà đặt trên bàn: “Có thể ăn sáng rồi!” động tác vẫn tự nhiên bá đạo như vậy.
Sau đó Hạ Tử Hy nhìn món trứng ốp la trước mặt, nỗ lực nhịn cười, đây là trứng ốp la sao? Đây rõ ràng chính là món trứng xào.
Nhưng cũng vì không muốn đả kích Mục Cảnh Thiên, cô nỗ lực
kiềm chế: “ừ, lần đầu tiên xuống bếp không tệ!”
“Thật sao?” Mục Cảnh Thiên nhướng mày.
Hạ Tử Hy gật đầu: “ừ, đúng vậy!”
Mục Cảnh Thiên lúc này mới cảm thấy an ủi phần nào, liền ngồi xuống cũng bắt đầu dùng bữa.
“Em cứ ăn phần trứng của em, anh ăn phần trứng này!’ nhìn món trứng thảm đến mức không cách nào nhìn thẳng được, anh cũng không có cách nào đưa cho Hạ Tử Hy nếm thử.
Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó bắt đầu động đũa.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên ăn thử một miếng, thức ăn vừa vào miệng, nhất thời cứng đờ.
Hạ Tử Hy cũng ăn thử một ngụm, thoáng sững người.
Hai người nhìn nhau, nhất thời im lặng.
Trôi qua một lúc sau, Hạ Tử Hy mới lên tiếng: “Mục tiên sinh, anh có phải không nêm muối không?”
“Anh không biết phải nêm
Hạ Tử Hy:
Cô hình như cũng quên mất…
Hai người nhìn nhau, cuối cùng Mục Cảnh Thiên không cách nào ngồi yên, trực tiếp đứng dậy, cầm lấy dĩa thức ăn trước mặt cô: “Đừng ăn nữa, anh dẫn em ra ngoài ăn!”
Nhìn anh muốn mang dĩa thức ăn đi, Hạ Tử Hy lập tức cướp về: “Không cần!”
“Em có thể ăn tiếp được sao?”
Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
Hạ Tử Hy ngược lại lên tiếng:
“Đối với em mà nói, mùi vị hiện tại không phải là điều quan trọng nhất, dinh dưỡng mới là quan trọng nhất!” vừa nói, liền tiếp tục ăn.
Mục Cảnh Thiên biết rằng, Hạ Tử Hy đang vì đứa trẻ, cũng vì bản thân anh.
Nếu không cô tuyệt đối sẽ không ăn như vậy.
Suy nghĩ như vậy, Mục Cảnh Thiên liên cảm thấy đau lòng,
cũng quyết định bỏ ý định vứt đồ ăn đi, liền ngồi xuống ngoan ngoãn cùng Hạ Tử Hy xử lý hết món trứng nhạt đến vô vị kia.
Mặc dù nhạt nhẽo đến không chút mùi vị, nhưng giống như không khó ăn đến như vậy.
Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên, khóe môi cũng mỉm cười.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Hạ Tử Hy nhìn anh: “Anh không đến công ty sao?”
“Đi!”
Hạ Tử Hy nhìn thời gian: “Hiện tại đã đến giờ rồi!”
Mục Cảnh Thiên ngược lại mỉm cười: “Anh là ông chủ, đến trễ một lát thì như thế nào?”
“Mục tổng, thân là ông chủ, nên lấy minh làm chuẩn, nếu không nhân viên sẽ không hài lòng!”
“Ai dám!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng, bước sang một bên, ôm lấy vòng eo của Hạ Tử Hy: “Anh đây không phải muốn nhìn em thêm một lát nữa hay sao!”
“Mục tổng, anh từ khi nào trở nên
õng ẹo như vậy?” Hạ Tử Hy cười híp mắt nói.
“Kể từ giây phút quen biết em!” Mục Cảnh Thiên cũng không phủ nhận, sau đó nhìn cô hỏi: “Em khi nào trở về công ty?”
“Em hiện tại thai nhi vẫn chưa ổn định, không lẽ anh muốn em quay về công ty làm việc, còn phải đối diện với tia phóng xạ vô tình từ máy tính sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
Mục Cảnh Thiên nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, sau đó nhìn cô: “Cho nên anh quyết định thăng
chức cho em, để em làm thư kí của anh, bất kỳ lúc nào cũng ở bên cạnh anh!”
“Công việc của thư ký rất vất vã!”
“Cho nên công việc của em chỉ cần đến phòng nghỉ của anh thư giãn, ăn uống, đọc sách!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Cho nên công việc của em chỉ cần đến phòng nghỉ của anh thư giãn, ăn uống, đọc sách!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười nhìn anh: “Mục tồng, anh lạm dụng việc tư có phải quá rõ ràng hay không?”
Mục Cảnh Thiên xem như không có chuyện gì nhướng mày nói: “Không cách nào khác, vợ của anh, anh tình nguyện!”
Hạ Tử Hy trừng mắt nhìn anh, sau đó mỉm cười lên tiếng: “Được thôi, vậy thì em miễn cưỡng ở bên anh một ngày!”
“Thật sự ủy khuất cho em rồi!”