Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 913




Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com


Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Giây phút kế tiếp anh liền đẩy cửa xe bước xuống, lao thẳng
đến thang máy, nhấn nút lên lầu, vào giây phút đứng bất động trong thang máy, tháng máy di chuyển lên từng tầng, trái tim anh như bị người ta nắm chặt.
Chỉ sợ bản thân vui mừng uổng phí một phen.
“Đinh” một tiếng vang lên, cánh cửa thang máy mở ra, anh cảm giác trái tim mình giống như đang mắc nghẹn lại.
Sau khi bước đến trước cửa phòng, cánh tay anh đột nhiên có chút run rẩy, thoáng do dự trong giây lát, nhưng vẫn quyết đoán
mờ cửa bước vào bên trong.
Sau khi bước đến trước cửa phòng, cánh tay anh đột nhiên có chút run rẩy, thoáng do dự trong giây lát, nhưng vẫn quyết đoán mờ cửa bước vào bên trong.
Phòng khách lúc này không một bóng người, nhưng đèn phòng ngủ vẫn được thắp sáng, Mục Cảnh Thiên không nói hai lời, trực tiếp bước thẳng vào bên trong.
Sau đó nhẹ nhàng bước đến trước cửa phòng ngủ, trái tim bất an không biết nên làm thế nào nhất thời trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cũng vì, trên giường lúc này đang có một người yên tĩnh đang yên giấc, khuôn mặt quen thuộc, mái tóc đen tuyền quen thuộc, vào giây phút khi nhìn thấy Hạ Tử Hy, anh đột nhiên cảm thấy cả thế giới như quay trở về.
Hạ Tử Hy nằm im trên giường thiếp ngủ, trong phòng ngủ lúc này chỉ để một cây đèn tường chiếu sáng, sắc màu ấm áp phủ lên làn da của cô, nhìn đặc biệt trắng trẻo.
Mục Cảnh Thiên chậm rãi bước đến gần, sau khi bước đến bên mép giường nhìn dáng vẻ đang
ngủ say của cô, chậm chạp cúi người xuống.
Hàng mi dày cong vút đang khép chặt, gương mặt không chút son phấn nhưng xinh đẹp đến mức khiến người khác kinh ngạc.
Chỉ vài ngày không gặp, nhưng Mục Cảnh Thiên ngược lại có cảm giác như xa cách cả một đời.
Chậm rãi vươn tay muốn chạm vào gương mặt cô, nhưng bàn tay vươn đến nữa đường liền dừng lại giữa không trung, chỉ sợ làm cô thức giấc, liền vội vàng
thu tay về.
Anh vốn dĩ cho rằng sau khi gặp lại cô nhất định sẽ chạy thật nhanh đến ôm lấy cô, sau đó hung hăng hôn lấy, nhưng hiện tại đặc biệt yên tĩnh.
Cũng không biết đã ngồi bao lâu, tầm mắt anh chưa từng rời khỏi khuôn mặt cô nửa phần.
Chì sợ sau bản thân ngủ quên, Hạ Tử Hy sẽ lập tức rời khỏi.
Nhìn cô cười ngốc nghếch, Hạ Tử Hy, cảm ơn em đã quay trở về!
Cảm ơn em không rời đi!
Cảm ơn!
Chỉ cần như vậy, một đêm này Mục Cảnh Thiên nắm chặt bàn tay Hạ Tử Hy chưa từng buông tay.
Ngày hôm sau,
Khi Hạ Tử Hy vừa mờ mắt tỉnh dậy, Mục Cảnh Thiên liền nhìn cô, có chút kích động: “Em tỉnh rồi sao?”
Nhìn thấy đôi mắt Mục Cảnh Thiên tràn đầy tơ máu, trái tim Mục Cảnh Thiên giống như bị một thứ gì đó nhẹ nhàng gõ lên.
Anh ấy cả đêm không ngủ sao?
Cảm giác bàn tay của mình vẫn còn hơi ấm, không lẽ anh ấy cả đêm đều ở đây sao?
Cuối cùng nhìn anh gật nhẹ đầu: “Đúng vậy!”
“Như thế nào? Có đói bụng không? Em có muốn ăn gì không?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi, giọng nói vô cùng tự nhiên,
giống như đang ôm lấy một người vừa trở về nhà.
“Tàm tạm!” Hạ Tử Hy nhàn nhạt nói.
“Vậy em ngủ thêm một lát, anh đi mua thức ăn sáng cho em!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền đứng dậy bước ra ngoài.
Hạ Tử Hy ngồi trên giường, cũng không hề lên tiếng, nhìn theo bóng lưng mất hút của Mục Cảnh Thiên ngoài cửa phòng ngủ.
Bọn họ không hề trực tiếp nhắc lại những chuyện đã qua, nhưng
không nhắc đến không có nghĩa những chuyện này không tồn tại.
Hạ Tử Hy ngồi dậy sửa soạn.
Khoảng hơn nữa tiếng sau, Mục Cảnh Thiên cũng từ bên ngoài quay trở về, ngoài bữa sáng còn có sữa bò cùng trứng gà.
“Có thể đến đây ăn rồi!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng.
Hạ Tử Hy không lên tiếng, trực tiếp bước qua, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu ăn sáng.
Mục Cảnh Thiên ngồi bên trái cô,
nhìn ngắm cô một lát cũng bắt đầu ăn sáng.