Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Vốn dĩ cho rằng Mục Cảnh Thiên không có cách nào theo kịp, nhưng sau khi lái được thêm một đoạn đường nữa thì bỗng dưng có một chiếc xe từ bên phải phóng đến, xuất hiện trước mặt bọn họ.
A Hoa sửng sốt, nhưng chiếc siêu xe của Mục Cảnh Thiên hiện tại đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Anh ta như thế nào có thể đuổi kịp chứ?” A Hoa nhíu mày hỏi.
Vinh Cẩm ngược lại mỉm cười: “Nếu như có thể dễ dàng bị cắt đuôi như vậy, vậy thì không phải là Mục Cảnh Thiên rồi!” vừa nói, chiếc xe liền dừng lại, Vinh cẩm cũng từ trên xe bước xuống.
Mục Cảnh Thiên lúc này cũng từ trên xe mình bước xuống.
“Mục tổng, lần này có lẽ cũng không phải là trùng hợp đâu đúng không?”
Mục Cảnh Thiên nhìn ông: “Vinh tiên sinh cảm thấy là trùng hợp chính là trùng hợp, cảm thấy không trùng hợp chính là không
trùng hợp!” dù sao chính là một câu, trước khi biết được tin tức của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên khẳng định chính là ông ta.
Vinh Cẩm mỉm cười: “Xem ra, anh vì Hạ Từ Hy, nếu như không đạt được mục đích, quyết không từ bỏ!”
“Từ ngày đầu tiên tôi tìm đến hỏi ông vấn đề này, ông nên nhận ra được!”
“Cậu hiện tại theo dõi tôi cũng vô dụng, cô ấy đã rời khỏi rồi!” Vinh Cẩm nói.
“Đi rồi?” Mục Cảnh Thiên hung hăng nhíu chặt chân mày: “Có ý gì?”
“Chính là ý mà cậu nghe thấy!”
Mục Cảnh Thiên nhìn chằm chằm Vinh Cẩm, ánh mắt mang theo sự ngờ vực nửa tin nửa ngờ.
“Địa chỉ tôi cũng đã gửi cho cậu, cậu nếu như không tin, có thể đích thân đến kiểm tra!” vừa nói, Vinh Cẩm cũng không tiếp tục để ý đến anh, hơn nữa trực tiếp bước lên xe rời khỏi.
Mục Cảnh Thiên đứng bất động,
đến khi điện thoại vang lên một tiếng, anh lúc này mới khôi phục tinh thần, cầm lên điện thoại, nhìn địa chỉ bên trên, không nói hai lời, trực tiếp bước lên chiếc xe đang dừng bên kia.
Một đoạn đường này, chiếc xe phóng như bay trên đường, may mắn nơi này không nằm trong nội khu thành phố, cũng vì Mục Cảnh Thiên đã tăng tốc lên tốc độ cao nhất.
Trong đầu không ngừng vang lên câu nói vừa rồi của Vinh cẩm.
Cô ây đã rời đi!
Đã rời đi!
Không!
Anh không tin!
Anh tuyệt đối không tin Hạ Tử Hy sẽ rời đi như vậy!
Tình cảm giữa hai người bọn họ không phải là giả, Hạ Tử Hy tuyệt đối sẽ không đột nhiên bỏ đi như vậy, ít nhất phải cho anh một cơ hội giải thích!
Một đường này, trong tâm trí anh không ngừng xuất hiện vô số suy nghĩ, cho đến khi chiếc xe dừng
trước cổng căn biệt thự nhỏ.
Anh đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Sự hãi không khi bước vào bên trong, Hạ Tử Hy đã thật sự rời khỏi.
Từ trên xe bước xuống nhìn căn biệt thự trước mặt, đây là một căn biệt thự thiết kế theo phong cách hiện đại, thiết kế cửa sổ sát đất, chỉ cần đứng ở nơi này cũng có thể trực tiếp nhìn vào bên trong phòng khách, có một chiếc xích đu bên ngoài, càng điểm thêm cảnh sắc tươi mới.
Mục Cảnh Thiên đột nhiên không dám bước vào bên trong.
Chần chừ đứng trước cổng căn biệt thự, rất lâu sau anh mới chậm chạp tiến vào.
Khi bước đến trước cồng, cuối cùng vẫn bấm chuông cửa.
Một lát sau liền có người bước đến mở cửa.
Nhìn thấy cánh cửa mờ ra, Mục Cảnh Thiên nhìn vào bên trong.
“Xin chào, xin hỏi cậu kiếm ai?” dì Lý nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Hạ Tử Hy có ở đây không?”
“Cậu nói đến Hạ tiểu thư sao?” dì Lý hỏi ngược lại, Mục Cảnh Thiên lập tức khẳng định, Hạ Tử Hy chính là đang sống ờ đây.
Mục Cảnh Thiên gật đầu.
“Hạ tiểu thư đã rời khỏi đây!”
Chân mày Mục Cảnh Thiên nhíu chặt, trái tim giống như đang bị thứ gì đó gõ vào, xem ra Vinh Cẩm không hề lừa anh.
“Cô ầy đã đi đâu?”