Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Xem ra có người cố ý muốn chống đối với cậu rồi, là ai vậy? Bọn mình rất muốn biết, kẻ nào không sợ chết dám đắc tội với cậu!” Huống Thiên Hựu châm chọc nói.
Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu nhìn Huống Thiên Hựu: “Vinh
cầm!”
Nhắc đến cái tên này, cả ba người đều đồng loạt kinh ngạc: “ở thành phố A này người dám chống đối với cậu, sợ rằng cũng chỉ có ông ta; Cảnh Thiên này, người đối đầu này của cậu có chút bỏng tay!” Tiêu Ân nói.
“Nhưng ông ta như thế nào lại giúp đỡ Hạ Tử Hy?” Mạc Thiệu Thần hỏi.
“Vì Hạ Tử Hy từng cứu mạng ông ta!” Mục Cảnh Thiên vẫn chưa lên tiếng, Huống Thiên Hựu ngược lại đã cướp lời.
vốn dĩ Mục Cảnh Thiên muốn hỏi làm sao anh ta biết được, nhưng chỉ cần suy ngẫm một lát liền từ bỏ suy nghĩ này, bản thân là ông chủ giới truyền thông lớn nhất thành phố A, tin tức mà Huống Thiên Hựu muốn biết căn bản chỉ là chuyện nhỏ.
Mạc Thiệu Thần nhướng mày nói: “Thì ra là như vậy!”
“Vậy cậu dự tính như thế nào?” Tiêu Ân nhìn sang Mục Cảnh Thiên hỏi.
Mục Cảnh Thiên cười lạnh: “Bất kể là kẻ nào đang che dấu, chỉ có
khó tìm không có nghĩa là tìm không được!” anh vô cùng khẳng định nói.
Anh đã đồng ý cho Hạ Tử Hy thời gian vài ngày thư giãn, nhưng hiện tại đã rất rõ ràng thời gian đã trôi qua được rất nhiều ngày.
Anh không có nhiều nhẫn nại trong việc chờ đợi.
Anh muốn gặp Hạ Tử Hy, muốn biết cô hiện tại như thế nào, đặc biệt muốn gặp.
Huống Thiên Hựu lên tiếng:
“Đúng là tinh thần đánh không
chết, như vậy mới đúng là Cảnh Thiên!”
Những lời này hung hăng lôi kéo hai ánh mắt kinh thường.
“Như thế nào? Có cần chúng mình giúp đỡ không?” Tiêu Ân lên tiếng.
Mục Cảnh Thiên nhếch môi nói: “Không cần, mình nhất định sẽ tìm ra!” vừa nói liền một ngụm nhấp hết ly rượu trong tay, một sức mạnh sắc bén giống như đã quay trờ lại.
Những ngày này, Hạ Tử Hy một mình yên tĩnh ờ căn biệt thự nhỏ, ăn cơm, nghỉ ngơi, đọc sách, nhổ cỏ, phơi nắng, mỗi ngày đều trải qua vô cùng nhàn nhã, cũng vô cùng thoải mái, ít nhất cũng không có quá nhiều chuyện vụn vặt.
Hơn nữa, rất rõ ràng, cô cũng đã khởi sắc hơn rất nhiều, so với khoảng thời gian trước đây cũng đã có chút da thịt hơn.
Chĩ là có đôi khi nhớ lại cái tên kia vẫn không nhịn được cảm thấy đau lòng.
Có điều tâm trạng tốt hơn rất nhiều so với trước đây, có những chuyện cũng đã xem nhẹ.
Đối với cố mà nói, hiện tại không có gì có thể quan trọng hơn đối với đứa bé trong bụng.
Đối với Mục Cảnh Thiên, không đến mức thất vọng, có lẽ cũng vì quá thâm tình, cho nên mới không chấp nhận được chút tỳ vết như thế này, nhưng cuộc sống không phải chính là như vậy sao?
Không có thập toàn thập mỹ. Càng không có tình yêu vĩnh viễn
không thay đổi.
Một ngày này.
Sau khi ngủ trưa thức dậy, Hạ Tử Hy nằm trên giường, không biết vì lý do gì, trong giấc mơ lại mơ thấy Mục Cảnh Thiên.
Còn liên quan đến chuyện gì, cô cũng không nhớ rõ, nhưng rất rõ ràng sâu tận trong trái tim cô vẫn còn quyến luyến một cái tên, Mục Cảnh Thiên!
Trong trái tim cô vân có chút đau lòng.
Cô không hề cố ý trốn tránh chỉ vì muốn hù dọa anh, nhưng cô không thể không tìm đến một nơi yên tĩnh để thả lỏng bản thân, để làm dịu cải thiện bản thân.
Nghĩ đến đây, cô liền cầm lên điện thoại, mở máy.
vẫn như trước đây có hơn mười đến hơn một trăm tin nhắn được gửi đến.
Cô có chút do dự, cuối cùng vẫn quyết định mờ ra xem.
Ngước mắt xem những tin nhắn anh gửi đến.
“Tiểu Hy, em hiện tại đang ở đâu? Mau nói cho anh biết, anh rất lo lắng cho em!”
“Anh biết em hiện tại đang tức giận, nhưng dù sao cũng nên cho anh một cơ hội giải thích.”