Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Lúc này, Mục lão thái thái nhìn anh: “Cảnh Thiên, cháu nói thật cho bà nội biết, giữa cháu cùng Tiểu Hy có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Tiểu Hy hiểu ý
người khác như vậy, làm sao đột nhiên mất tích được chứ, nhất định là có nguyên nhân!” Mục lão thái thái lên tiếng.
“…không có chuyện gì đâu bà nội!”
“Không có? Cảnh Thiên, bà nội dù đã lớn tuổi nhưng cũng không phải là đồ ngốc, cháu nói cho bà biết có phải cháu đã làm gì có lỗi với Tiểu Hy hay không?” Mục lão thái thái hỏi.
Lời này, khiến cho Mục Trăn cùng Mục phu nhân đang ngồi trong phòng khách không biết nên nói
như thế nào.
Chỉ có thể đưa mắt ông nhìn tôi, tôi nhìn ông.
Mục cảnh Thiên chân mày nhíu chặt, nhưng vẫn phủ nhận: “Không có!”
“Không có, cháu thật sự xem bà nội như đồ ngốc hay sao…” Mục lão thái thái nói, lời này vừa dứt, lúc này Mục phu nhân cũng bước đến đỡ lấy cánh tay Mục lão thái thái. “Mẹ!”
Mục lão thái thái quay đầu, nhìn Mục phu nhân, chớp mắt nhìn:
“Như thế nào?”
Mục phu nhân cũng không trực tiếp nói rõ, chỉ nhìn Mục lão thái thái, trôi qua một lát, Mục lão thái thái thảng thốt nói: “Không lẽ…”
Quay đầu nhìn sang Mục Cảnh Thiên: “Vì Ngưng Tích sao?”
Sắc mặt Mục Cảnh Thiên tối sầm, cúi đầu, điều gì cũng không nói, trực tiếp bước sang một bên.
Mục lão thái thái liếc mắt nhìn Mục Cảnh Thiên sau đó nhìn sang Mục phu nhân: “Thật sự vì Ngưng Tích hay sao?”
“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, chuyện của người trẻ tuổi cứ để bọn chúng tự xử lý vậy!”
“Mẹ cũng không muốn quản, nhưng chỉ cần nghĩ đến Tiểu Hy một minh đang ở bên ngoài, còn đang mang thai, trái tim của mẹ cũng lo lắng theo!” Mục lão thái thái sầu não nói, khó khăn mong ngày mong đêm, mong ngóng hai người bọn họ bên nhau, mặc dù vẫn chưa kết hôn, nhưng đã có con, chuyện này cũng xem như đã hoàn thành một phần tâm nguyện của bà, nhưng người lại mất tích, bà như thế nào không lo lắng được chứ.
Mục phu nhân lên tiếng: “Con biết, chúng con đều rất lo lắng, nhưng dù sao cũng phải cho Cảnh Thiên thời gian, để thằng bé có thể tìm Tiểu Hy trở về!”
“Đúng vậy đó mẹ, người cũng đừng lo lắng quá, bản thân mẹ cũng đã nói Tiểu Hy là một đứa trẻ có chừng mực, con tin rằng con bé sẽ không khiến bản thân xảy ra chuyện đâu!” Mục Trăn lên tiếng.
Mục lão thái thái lúc này mới gật đầu: “Tốt nhất chính là như vậy, đúng rồi Mục Trăn, con bảo người đi nghe ngóng tình hình đã
có tin tức gì hay chưa?” Mục lão thái thái hỏi.
Mục Trăn lắc đầu.
“Đúng thật là, thật sự muốn khiến bà lo lắng chết đi mà, đúng là số mệnh phải lo lắng không ngừng!” Mục lão thái thái tự mình ngẫm nghĩ.
Mục Cảnh Thiên ngồi một bên, cuối cùng cũng đứng dậy: “Con ra ngoài trước đây!” vừa dứt lời liền lập tức bước ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ còn lại Mục lão thái thái, Mục phu nhân
còn có Mục Trăn, mọi người không ngừng nhìn nhau.
Bọn họ biết rằng tâm trạng Mục Cảnh Thiên không tốt, nhưng bọn họ cũng không phải vì quá lo lắng hay sao!
Đêm khuya.
Tứ thiếu tụ tập cùng nhau uống rượu.
Tiêu Ân nhìn anh: “Như thế nào? vẫn chưa tìm thấy cô ấy hay sao?”
Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên đột nhiên cảm thấy vô cùng phiền não.
Anh không lên tiếng có nghĩa đã ngầm thừa nhận, Huống Thiên Hựu lên tiếng: “Có thể nhận ra được, cô ấy lần này chính là cố ý tránh né cậu!”
“Thành phố A có thể nói chính là địa bàn của Cảnh Thiên, như thế nào đến một người cũng không cách nào tìm thấy?” Mạc Thiệu Thần hỏi.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nắm chặt ly rượu trong tay, khóe môi
nhếch lên một nụ cười lạnh: “Tìm người vô cùng đơn giản, nhưng nếu như có người cố ý che dấu, vậy thì nhất định càng có độ khó cao!”
Lời này, rõ ràng đã gợi lên hứng thú của cả ba người bọn họ.