Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Sau đó hai người tiếp tục trò chuyện, lúc này Vinh cẩm liền đứng dậy: “Nếu như không còn chuyện gì khác, vậy thì tôi đi trước đây!”
Mục Cảnh Thiên vẫn ngồi im bất động, nhịn theo bóng lưng của Vinh Cẩm, anh liền lên tiếng: “Vinh tiên sinh, ông có quen biết với Hoa Chấn Quốc không?”
Khi nghe đến cái tên này, bước chân Vinh cẩm đột nhiên dừng lại, quay đầu, đưa mắt nhìn Mục Cảnh Thiên.
“Anh muốn nói gì?”
Mục Cảnh Thiên ngược lại ngồi im, ngầm quan sát phản ứng của ông, khóe môi nhếch lên nụ cười: “Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi!”
Tùy tiện hỏi?
Anh ta có điểm nào là tùy tiện hỏi chứ, rõ ràng chính là cố ý.
Vinh Cẩm có chút gấp gáp, quay đầu lại nhìn Mục Cảnh Thiên: “Anh đã biết được chuyện gì?” ông vội vàng hỏi.
Mục Cảnh Thiên ngược lại bất cần mỉm cười: “Những gì tôi biết cũng không quá nhiều, chỉ một ít mà thôi!”
“Tiêu Nhạc đang ở đâu? Anh có phải biết bà ấy đang ở đâu hay không?” Vinh Cảnh mất khống chế, ông đã tìm kiếm nhiều năm như vậy, vậy mà lại có thể nghe thấy từ một người không chút liên quan nào, vậy mà lại cho ông hi vọng.
Trong ấn tượng của Mục Cảnh Thiên, Vinh cẩm vẫn luôn là một người cảm xúc không dễ bộc lộ ra bên ngoài, rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ kích động của ông ta.
Tiêu Nhạc?
Chân mày nhíu chặt, Tiêu Nhạc là ai?
Lúc này, trong tâm trí liền nhớ lại những điều Mục Trăn đã nói với anh, vợ cùa Hoa Chấn Quốc có quen biết với Vinh cẩm, người phụ nữ tên là Tiêu Nhạc sao?
Không nghĩ đến, trong vô tình đã biết được một thông tin.
Sau đó Mục Cảnh Thiên nhàn nhạc đưa mắt nhìn, nội liễm, không mất vẻ kinh ngạc, chân mày nhíu chặt: “ông cảm thấy như thế nào?”
Ánh mắt Vinh cầm lạnh nhạt, nhìn thẳng về phía Mục Cảnh Thiên, suy nghĩ rất lâu, lúc này mới khiến bản thân trờ bên bình tĩnh lại, Mục Cảnh Thiên cùng tuổi tác của Tiêu Nhạc chênh lệch quá lớn, chuyện này là không thể nào!
Mục Cảnh Thiên vô cùng thông minh, ông trước giờ luôn biết rõ chuyện này, xuýt chút nữa đã mắc lừa anh ta.
Có điều đối với ông mà nói, Vinh Cầm vẫn mang theo suy nghĩ bán tín bán nghi.
“Vậy thì anh muốn như thế nào?” “Giao dịch!”
“Mục Cảnh Thiên, cậu cảm thấy những lời cậu nói tôi sẽ tin hay sao?” Vinh cẩm cười lạnh hỏi ngược lại, cũng đã nhiều năm như vậy, ông đã phái rất nhiều
người đi thăm dò đều không có kết quả, ông không tin rằng Mục Cảnh Thiên biết được chuyện này!”
“Tin hay không đều do ông, tôi không miễn cưỡng, nhưng nếu như ông muốn biết chuyện liên quan đến Hoa Chấn Quốc vậy thì cũng rất khó khăn!” vừa nói, anh liền đứng dậy bước đến trước mặt Vinh cẩm, dáng người cao lớn, rõ ràng thể hiện ra một cảm giác tuổi trẻ.
Vinh Cẩm không lên tiếng, đôi mắt thâm sâu nhìn ông: “Nếu như khó khăn như vậy, tôi có thể
không cần biết nhưng mà chuyện anh muốn biết về tin tức của Hạ Tử Hy cũng khó khăn như vậy!” vừa nói, Vinh cầm liền khẳng định nhìn về phía anh, sau đó xoay người rời khỏi.
Còn Mục cảnh Thiên ngược lại đứng bất động, nhìn theo bóng lưng của Vinh cẩm, khóe môi nhếch lên.
Ông già này quả thật danh bất hư truyền, không dễ đối phó!
Có điều, anh đột nhiên cảm thấy, Hạ Tử Hy hiện tại ít nhất vẫn an toàn, từ giọng điệu của Vinh
cẩm, anh liền có thể cảm nhận được, khắp nơi đều là sự bâo vệ đối với Hạ Tử Hy.
Cộng thêm việc Hạ Tử Hy đã từng cứu ông, ông ta lại có hai lần từng cứu Hạ Tử Hy, khẳng định có thể chăm sóc tốt cô ấy.
Nghĩ đến đây trái tim bất an của anh lúc này mới trở nên bình phục hơn.
Chỉ là…Vinh cẩm có phải hay không quá bảo vệ Hạ Tử Hy?”