Dáng vẻ vô cùng vui vẻ, nhưng Vinh Cẩm vẫn giả vờ như không có chuyện gì, A Hoa nhìn ông, suy nghĩ một lát liền nói: “Anh Vinh, thật ra nếu như muốn biết, chỉ cần làm xét nghiệm DNA…”
“Không được!” Vinh cẩm lên tiếng cắt ngang lời này của A Hoa, “Hiện tại không có chứng cứ, huống hồ bất kể có phải hay không, nếu như chuyện này để cô ấy biết cũng không quá tốt!”
“Nhưng…”
“Được rồi, đừng nói nữa!” Vinh Cầm cắt ngang suy nghĩ của ông.
Vinh Cẩm nếu như đã nói như vậy thì A Hoa còn có thể nói được gì, tất nhiên chuyện gì cũng không nói.
“Cậu đi mua chút đồ đạc, ngày mai có thể mang sang bên đó!” Vinh Cẩm nói.
Những việc ông có thể làm cũng không nhiều, chỉ có thể chăm sóc tốt cô ấy.
ông không có cách nào trực tiếp tham dự, chỉ có thề lựa chọn cách thức như thế này.
Tất cả mọi thứ, A Hoa đều hiểu rõ, ông gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Thời gian buổi tối, A Kiệt gọi điện thoại cho Mục Cảnh Thiên.
“Tổng giám đốc, đã theo dõi hai ngày này rồi nhưng một chút tin tức cũng không có, ông ta lần nào cũng từ công ty trực tiếp về thẳng nhà, căn bản không tham gia bất kỳ hoạt động nào khác!” A Kiệt nói.
“Tiếp tục theo dõi, ông ta nhất định sẽ đi gặp!”
“Tổng giám đốc anh nói xem Hạ tiểu thư có phải hay không đang sống ở…”
“Không có khả năng!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng phủ nhận, cũng không biết vì lý do gì, nhưng đây chính là trực giác.
“Tôi đã biết rồi Tổng giám đốc, tôi sẽ tiếp tục theo dõi!” A Kiệt nói.
Mục Cảnh Thiên cúp điện thoại, càng suy nghĩ càng nhướng chặt chân mày, khuôn mặt anh tuấn
phủ lên một tầng sương mỏng, anh tin rằng Vinh cẩm nhất định biết có người theo dõi cho nên mới không làm ra bất kỳ hành động nào.
Nhưng anh cần phải tìm ra Hạ Tử Hy, đây là chuyện chắc chắn.
Lúc này, điện thoại của anh liền vang lên, nhìn thấy số điện thoại của Ngưng Tích, anh có chút chần chừ nhưng vẫn nghe máy.
“Cảnh Thiên, anh đã tìm thấy chị Tử Hy hay chưa?” trong điện
thoại, giọng nói Ngưng Tích yếu ớt vang lên.
“vẫn chưa!”
“Đừng lo lắng, chị Tử Hy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì cả!” Ngưng Tích an ủi.
“Anh biết rồi, em chú ý nghỉ ngơi, anh ngày khác sẽ đến thăm em!”
“Được!”
Mục Cảnh Thiên trực tiếp ngắt điện thoại.
Ngưng Tích năm trên giường
bệnh, nhìn điện thoại trong tay, khuôn mặt trắng bệch nói không nên sự thất vọng.
Trưa ngày hôm sau. Đọc truyệŋ nọi dung đầy đủ nhất tại Nhayho.č0m
Vinh Cẩm từ công ty bước ra ngoai, trực tiếp bước lên một chiếc xe.
Bọn họ vừa rời khỏi, chiếc xe phía sau lập tức đuổi theo.
“Xem ra, anh ta vẫn chưa từ bỏ!” A Hoa nói.
Vinh Cẩm mỉm cười, không lên tiếng.
“Cắt đuôi chiếc xe phía sau!” A Hoa lên tiếng căn dặn, tài xế gật đầu, bắt đầu tăng tốc.
Lúc này, A Kiệt ngồi trong chiếc xe phía sau, nhìn thấy chiếc xe phía trước đã tăng tốc, liền biết đã xảy ra chuyện gì, cũng căn dặn người bên cạnh: “Tăng tốc, lái xe nhanh một chút!”
Tài xế lập tức tăng tốc.
Theo sát một đoạn đường dài, cho đến khi đến đoạn đường đèn
giao thông, một chiếc xe tải đột nhiên chặn đứng các chiếc xe phía sau, A Kiệt cùng tài xế có chút sửng sốt, đợi đến khi chiếc xe tải kia rời đi đã không còn nhìn thấy chiếc xe của Vinh cẩm.
“Người đâu?” A Kiệt hỏi.
Tài xế bất lực chỉ biết lắc đầu.
“Mau đi tìm!”
Tài xế tiếp tục lái xe, tăng tốc phóng xe về phía trước tìm kiếm.
Còn A Kiệt cũng vội vàng gọi điện thoại thông báo: “Tổng giám đốc,
theo dõi thất bại!”