Trong công ty.
A Hoa gõ cửa bước vào: “Anh Vinh, Mục Cảnh Thiên hôm nay đến đây có mục đích gì?”
“Anh ta đã điều tra ra việc chút ta giúp Hạ Tử Hy làm thủ tục xuất viện!” Vinh cẩm nhàn nhạt trả lời, giống như không hề để tâm đến.
“Không nghĩ đến anh ta nhanh như vậy đã điều tra được, không trách được ánh mắt anh ta vừa rồi nhìn tôi có chút kỳ quái!”
Vinh Cẩm mỉm cười: “Anh ta ít nhiều gì cũng có chút thực lực!”
Đối với Mục Cảnh Thiên, ông không chán ghét, ngược lại còn vô cùng tán thưởng, chỉ là trên phương diện tình cảm vì Hạ Tử Hy, ông ít nhiều có vài phần
không cách nào tha thứ.
A Hoa nhìn Vinh cẩm: “Theo như tính cách của Mục Cảnh Thiên, anh ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu!”
“Cho nên cần phải chuẩn bị, anh ta rất thông minh, tốt nhất đừng để anh ta tìm thấy!” Vinh cầm dặn dò.
A Hoa gật đầu: “Tôi đã biết!”
“Việc kia điều tra đến đâu rồi?”
“Trước mắt vẫn đang tiến hành điều tra, khoảng hai ngày sau sẽ
có kết quả!” A Hoa nói.
Vinh Cẩm gật đầu, ông vừa hy vọng vừa sợ hãi khi biết được đáp án.
“Đúng rồi, trạng thái của cô ấy hôm nay như thế nào?”
“Không tệ, phương diện ăn ngủ đều rất tốt!”
“Bảo dì Lý dựa theo công thức dinh dưỡng nấu nướng!”
“Đã dặn dò bà ấy, Hạ tiểu thư ăn uống nghỉ ngơi rất thoải mái, anh Vinh cứ yên tâm!”
ông cũng muốn yên tâm, nhưng ông lại không cách nào yên tâm được.
Giống như Hạ Tử Hy chính là người thân thiết nhất với ông, ông thật sự bất kể giây phút nào cũng nhớ mong cùng lo lắng.
Vinh Cẩm chỉ có thể gật đầu.
“Nếu như anh Vinh vẫn chưa yên tâm, tối nay có thể ghé qua, không chừng Hạ tiểu thư sẽ để anh ở lại dùng cơm!” A Hoa mỉm cười đưa ra ý kiến, có thể nhận ra được Vinh cẩm vô cùng khát khao có thể cùng Hạ Tử Hy cùng
nhau ăn cơm trò chuyện.
Mỗi lần nhìn thấy bọn họ bên nhau, ông đều có thể nhìn thấy một Vinh Cẩm hoàn toàn khác.
Cũng đã nhiều năm như vậy, ông cũng chưa từng nhìn thấy một mặt như vậy.
Vinh Cẩm suy nghĩ một lát: “Bỏ đi, vẫn nên đề cô ấy yên tĩnh hai ngày này!”
A Hoa gật đầu.
“Sắp xếp người mang đến ít thuốc bổ!”
“Được!”
Có thể nhận ra, rõ ràng ông rất muốn đến thăm, nhưng lại vẫn luôn kìm chế.
Thật hy vọng đáp án thật sự giống như những gì bọn họ đang nghĩ đến, nếu không lại uổng phí một phen vui mừng,
Buổi chiều.
Vinh Cẩm ngồi trong xe, A Hoa ngồi hàng ghế phía trước, lúc này chiếc xe cũng đã lái đi rất lâu, A
Hoa chú ý đến có một chiếc xe vẫn luôn chạy theo phía sau bọn họ.
Quay đầu lại nhìn Vinh cẩm:
“Anh Vinh…” không nói hết lời, nhưng lại dùng ánh mắt ra hiệu cho ông nhìn sang phía sau.
Vinh Cẩm không quay đầu nhìn, chỉ ngước mắt cười: “Cứ để anh ta đi theo!”
A Hoa cũng không nhiều lời, nhìn sang tài xế dặn dò: “Trực tiếp trở về!”
Tài xế gật đầu, sau đó quay trở
À
vê.
Thật ra, Vinh cẩm sớm đã biết Mục Cảnh Thiên nhất định sẽ làm như vậy, cho nên giả vờ như không hề hay biết, cứ để mặc cho bọn họ theo dõi.
Hạ Tử Hy phía bên này.
Không cần nhìn thấy Mục Cảnh Thiên, không nhìn thấy Ngưng Tích, trong lòng cũng không có quá nhiều xao động, tâm trạng vẫn luôn ờ trạng thái không tệ.
sắc mặt cũng khôi phục lại nét đỏ hồng, nhìn khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Ăn uống đều có người phụ trách, Hạ Tử Hy quả thật đã bớt đi không ít việc.
Cô suy nghĩ, xem ra sau này thật sự cần phải mời một bảo mẫu đến chăm sóc.
Những ngày này, không khí mùa xuân không tệ, Hạ Tử Hy ở ngoài sân dọn cỏ dại, lúc này dì Lý từ bên trong bước ra: “Hạ tiểu thư, cô đừng làm nữa, mau vào trong nghỉ ngơi!”