*Chương có nội dung hình ảnh
Đọc truyện hay tại лhayhȯ
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Mục Cảnh Thiên nhếch môi nói: “Không cách nào khác, 0.1% cũng đã xuất hiện trên người mình, xem ra, ông trời đã định không muốn lấy mạng mình rồi!”
Cả bốn người bọn họ đưa mắt nhìn nhau bật cười.
Lúc này, A Kiệt ở phía sau lên tiếng: “Tổng giám đốc vẫn nên quay về trước thôi, xe cũng đã được chuẩn bị sẵn, đang chờ ở bên ngoài!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu, sau đó tất cả mọi người đều bước ra ngoài.
Sau khi biết được Mục Cảnh Thiên đã bình an vô sự, Mục lão thái thái như được hồi máu, lập tức bình phục, đau đầu sốt cao gì đó đều biến mất, chỉ cần nghĩ đến việc gặp được cháu trai của mình.
Mục gia, một khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Mục Cảnh Thiên vừa bước vào cửa, liền gặp Mục phu nhân:
“Mẹ!”
“Cảnh Thiên…” nhìn Mục Cảnh Thiên, Mục phu nhân liền vươn tay ôm chặt lấy anh, Hạ Tử Hy cũng ôm lấy Mục phu nhân: “Mẹ, để mẹ lo lắng rồi!”
“Con không sao là tốt, không sao là tốt!” Mục phu nhân nói.
Mục Cảnh Thiên lập tức an ủi.
“Cảnh Thiên, Cảnh Thiên…” lúc này, Mục lão thái thái trong phòng gọi một tiếng.
Nhìn thấy Mục lão thái thái đứng phía sau, Mục Cảnh Thiên liền vỗ lên người Mục phu nhân, sau đó
bước vê phía Mục lão thái thái.
“Bà nội, thật xin lỗi, khiến bà lo lắng rồi!”
“Khiến bà nội lo lắng chết mất!” Mục lão thái thái nhìn Mục Cảnh Thiên, sau đó cũng lên tiếng nói: “Không sao là tốt, không sao là tốt!”
Mục Cảnh Thiên ôm lấy Mục lão thái thái.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn Mục Trăn đang đứng một bên: “Ba!”
Mục Trăn cũng nhếch môi cười, cũng không có quá nhiều nước mắt cùng lời nói: “Trờ về là tốt, không sao là tốt!”
“Khiến ba lo lắng rồi!”
Mục Trăn mỉm cười, cũng không nói quá nhiều.
Có điều thông qua lần này, Mục Cảnh Thiên càng thêm trân trọng tình thân, tình yêu, cũng như trân trọng những người bên cạnh anh.
Chỉ là, có một số người.
Khoé môi anh nhếch lên nụ cười lạnh.
“Đúng rồi, bà nghe nói có người cứu cháu, là vị tiểu thư này sao?” Mục lão thái thái cất giọng hỏi.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên mới nhớ đến điều này, nhìn Ngưng Tích đang đứng phía sau mình, gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy tên là Ngưng Tích!”
“Ngưng Tích tiểu thư, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cứu Cảnh Thiên!” Mục lão thái thái cảm kích nói. Cô ấy mặc quần jean và áo thun bó sát, hiện rõ thân hình cân đối,
mái tóc dài tuỳ ý buông xõa, một đôi mắt giống như đôi mắt của người Mỹ, nhưng lại là một khuôn mặt tiêu chuẩn phương Đông.
Tại đây có hình ảnh
***
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!