Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 822




Đọc truyện hay tại лhayhȯ


Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!






Đô Đô vẫn không ngừng an ủi cô: “Không đâu, nhất định không đâu, anh ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì cả, mình tin rằng, anh ấy cũng không nỡ bỏ


lại cậu, Mục Cảnh Thiên là con gián đánh không chết, anh ta nhất định không có chuyện gì cả!” Đô Đô an ủi nói.


Hạ Tử Hy ôm chặt lấy Đô Đô, mãnh liệt giải tỏa những cảm xúc căng thẳng cùng hoảng sợ.


Những sự lo lắng của những ngày gần đây, cuối cùng cũng dần được giải toả.


Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Tử Hy mới dần dần ngừng khóc.


Nhìn sang Đô Đô: “Cảm ơn cậu


đã đến ở bên cạnh mình!”


“Mình chỉ trách bản thân đến quá muộn!”


“Mình thật sự không sao cả!”


“Đêm nay mình ở lại bên cậu có được không?” Đô Đô hỏi.


Hạ Tử Hy lắc đầu: “Không cần đâu, mình ờ một mình cũng được!”


“Nhưng mình không yên tâm về cậu!”


“Không có gì không yên tâm cả,


trước khi không nhận được bất kỳ thông tin gì của anh ấy, mình sẽ không để bản thân xảy ra chuyện!”


“Nhưng mà…”


“Đô Đô, cậu cứ để mình yên tĩnh một mình là được!”


Lời nói đến đây, Đô Đô cũng không biết bản thân nên nói điều gì mới tốt, chỉ có thể gật đầu:


“Vậy cũng được, cậu nhớ rằng, nếu như xảy ra chuyện gì, thì đều gọi điện thoại cho mình!”


Hạ Tử Hy gật đầu.


Sau khi giúp Hạ Tử Hy dọn dẹp, Đô Đô liền rời khỏi.


Mặc dù vẫn không yên tâm, nhưng cô tin rằng Hạ Tử Hy tạm thời sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì.


Sau khi bước xuống lầu, vừa muốn gọi điện thoại, ngược lại thấy chiếc xe đã dừng dưới lầu, cô thoáng ngây người sau đó bước đến gần, lúc này A Thuật liền đẩy cửa xe bước xuống.


“Đầu gỗ, anh tại sao lại không rời khỏi?” Đô Đô nhíu mày nhìn cô, từ khi cô đến đây cho đến hiện


tại, tính toán như thế nào cũng đã gần hai tiếng đồng hồ.


“Chờ em!”


“Anh biết em sẽ quay trở về?”


“Thời điểm như thế này, cần được giải toả, cũng cần yên tĩnh!” A Thuật trả lời.


Đô Đô gật đầu thừa nhận: “Anh cũng khá hiểu rõ đấy!”


A Thuật ngẩng đầu nhìn lên lầu: “Cô ấy như thế nào rồi?”


“Còn có thể như thế nào được


chứ, chính là như vậy, có điều trước khi xác định được chuyện của Mục Cảnh Thiên, em tin rằng cô ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì cả!”


“Còn có thể như thế nào được chứ, chính là như vậy, có điều trước khi xác định được chuyện của Mục Cảnh Thiên, em tin rằng cô ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện g] cả!”


A Thuật gật đầu: “Hi vọng mau chóng có tin tức!”


“Vâng, chúng ta trở về thôi!” Đô Đô nói.


Sau đó hai người cùng nhau bước lên xe.


Còn trên lầu lúc này, Hạ Tử Hy dựa người trên ghế sofa, ánh mắt không ngừng nhìn về phía đồng hồ trên tay, bất kể cô bấm bao nhiêu lần, đều không có một chút tín hiệu nào.


Không phải đã nói rằng, chỉ cần có chiếc đồng hồ này, bất kể ờ nơi nào cũng có thể tìm thấy anh sao? Nhưng mà hiện tại, một chút tin tức cũng không có…


Hạ Tử Hy hận không thể đập nát chiếc đồng hồ này, nhưng nghĩ đến đây là thứ duy nhất có thể tìm thấy được tin tức liên quan đến Mục Cảnh Thiên trong thời


điểm hiện tại, cô chỉ đành nắm chặt trong tay.


Đôi mắt sáng ngời, suy nghĩ bay bổng, nếu không phải hàng mi thỉnh thoảng khẽ chớp, thì nhìn cô giống như một bức tượng đang ngồi bất động.





***


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!