Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Vừa dứt lời liền cúp điện thoại, trợ lý cũng đã cảm thấy kỳ lạ, nửa đêm tổng giám đốc gửi tin nhắn, bảo trong vòng ba phút phải gọi điện thoại cho anh ấy.
Cỏ điều cũng không suy nghĩ quá nhiều, sự việc đã hoàn thành tiếp theo đây muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó.
Còn Hạ Tử Dục sau khi cúp điện thoại, liền bước đến phòng sách, ngồi trước máy tính, điện thoại thì vứt trên bàn, sau khi ngồi xuống vài phút đồng hồ, nhìn máy tính trước mặt, anh liền mở ra một folder bên trong, bên trong chứa
một vài hình ảnh, cứ như vậy liền lật xem từng hình một.
Người bên trong tấm hình đó không phải là ai khác, mà chính là Hạ Tử Hy, còn có những hình ảnh từ nhỏ đến lớn của hai người.
Những thứ này chính là hồi ức đáng trân trọng nhất của anh.
Nhìn những tấm hình này, khóe môi Hạ Tử Dục nhìn không được chậm rãi nhếch lên một nụ cười dịu dàng, giống như chỉ cần nhìn thấy cô, tâm tình của anh cũng tốt hơn rất nhiều.
Đô Đô thiếu máu như trở thành đại gia.
Từ bệnh viện trở về, cô được bảo vệ giống như giống như quốc bảo một đường về nhà.
Nhưng Đô Đô vẫn một lòng nhớ đến cửa hàng, nhìn A Thuật:
“Anh không về cửa hàng sao?”
A Thuật liếc mắt nhìn cô, cũng không lên tiếng.
“Cửa hàng hiện tại rất bận rộn!” Đô Đô nói, biểu cảm không cần mạng chỉ cần tiền.
“Anh đã gọi điện thoại cho An An rồi, cô ấy nói hôm nay cửa hàng cũng không quá bận, cho nên không cần anh ghé qua!” A Thuật nói, cũng vì muốn cô có thể yên tâm.
“Vậy sao?” Đô Đô gật đầu, cứ cảm giác như có chỗ nào không hợp lý, sau đó đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Chuyện này là tất nhiên rồi, anh không có ờ cửa hàng, người làm sao có thể đến đông được, anh mau nhanh chóng đến cửa hàng, không cần lo đến em!”
A Thuật:
“Em thật sự không có vấn đề gì cả, em chỉ cần ngủ một giấc, ăn chút đồ ăn là được!” Đô Đô nói.
A Thuật liếc nhìn về phía cô, cũng không tiếp tục để ý đến cô, sau đó bắt tay thu dọn nhà cửa.
Đô Đô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, quan sát A Thuật: “Này, em đang nói chuyện với anh đó, em thật sự không vấn đề gì cả, anh mau nhanh đi!”
“Cửa hàng không có anh nhất định không ổn!”
Đô Đô vân luôn nói không ngừng,
nhưng A Thuật lại luôn ngó lơ cô, đang làm gì thì làm chuyện đó.
Cuối cùng Đô Đô nhịn không được liền lên tiếng: “Này, em chính là bà chủ của anh, anh nếu không đi, em sẽ trừ tiền lương của anh!”
“Em có thể đuổi việc anh!” A Thuật đột nhiên nói.
“Em…” Đô Đô ngây người, nhìn A Thuật, ánh mắt trừng to, một thần cầu tài như vậy, cô làm sao nỡ đuổi việc chứ.
Cô cũng biết rằng, A Thuật nhất định đã dự đoán được cô nhất định sẽ không sa thải anh, cho nên anh mới nói như vậy.
Suy nghĩ như vậy, Đô Đô liền nhẫn nhịn lại.
“Còn có chuyện gì khác không?” A Thuật hỏi.
Đô Đô nhìn anh, thật sự không cách nào tức giận được.
“Em đói rồi!” cô hét lên, tức đến mức không nhẫn nhịn được, đáng chết, anh ta nhất định biết rằng cô sẽ không sa thải anh.
Nếu không phải nhìn trúng khuôn mặt này của anh ta, cô sớm đã nổi giận rồi!
Nhìn dáng vẻ điên cuồng tức giận của Đô Đô, A Thuật ngược lại mỉm cười, sau đó bình tĩnh lên tiếng: “Em muốn ăn gì?”
“Tôm nổ giòn, thịt xông khói sốt, tôm nõn Long Tỉnh, sườn xào chua ngọt…” Đô Đô nhất thời báo ra hàng loạt tên món ăn.
“Em chắc chứ?”