Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Tầm nhìn Hạ Tử Dục từ trên người cô bất giác đời tầm mắt, không nóng không lạnh lên tiếng: “Em như thế nào vẫn chưa nghỉ ngơi?”
“Anh đã nói anh sẽ sớm trở về, cho nên em vẫn luôn đợi anh trở về!” An Nhược Mạn nói, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía anh, mặc dù trong giọng nói có chút ủy khuất, trách cứ, nhưng phần nhiều vẫn là sự quan tâm dành cho anh.
Hạ Tử Dục ngây người một lát,
sau đó lên tiếng: “Hôm nay công việc rất nhiều, sau này nếu anh quay về trễ, cũng không cần phải đợi anh, em cứ nghỉ ngơi sớm!” vừa nói, Hạ Tử Dục liền xoay người rời khỏi.
“Anh đi đâu?” An Nhược Mạn vội vàng nắm chặt lấy cánh tay của anh.
Hạ Tử Dục đứng im trước mặt cô: “vẫn còn vài phần công việc vẫn chưa hoàn thành, anh đến phòng sách!”
Phòng sách?
“Có công việc gì, không thể chờ đến ngày mai làm hay sao?” An Nhược Mạn hỏi.
Hạ Tử Dục đứng im, trên khuôn mặt anh tuấn có vài phần trầm lắng.
An Nhược Mạn bước chân không đi về phía anh: “A Dục, hiện tại vẫn là tân hôn của hai chúng ta, em biết công việc đối với anh mà nói rất quan trọng, nhưng có thể dành chút thời gian cho em hay không?” An Nhược Mạn nhìn anh hỏi.
Cơ thể sau khi tắm rửa, vẫn còn
lưu lại chút mùi hương, An Nhược mạn nhìn Hạ Tử Dục, cô cũng không còn là đứa trẻ, hiểu rõ chuyện trên đời này, chỉ là kinh nghiệm không phong phú mà thôi, hiện tại đôi mắt trong suốt, nhìn thẳng về phía Hạ Tử Dục, ánh mắt còn mang theo chút khẩn cầu.
Hạ Tử Dục đứng thẳng người, mỗi một đêm, anh đều tìm lý do để lãng tránh, nhưng anh cũng biết rằng cuối cùng sẽ có một ngày không tránh được!
Nhìn Hạ Tử Dục vẫn không lên tiếng, An Nhược Mạn càng tiến
lại gần anh: “A Dục, ở bên em có được không…” cô hỏi.
Lúc này, Hạ Tử Dục nghiêng đầu nhìn An Nhược Mạn, cô đang đứng đối diện anh, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, khoác lên mình chiếc áo ngủ tơ tằm, mùi hương thơm ngát trên người xâm nhập vào cơ thể anh, nhìn cô bước đến gần, trái tim anh không nhịn được rung động, giây kế tiếp, Hạ Tử Dục liền hôn xuống đôi môi cô.
Trực tiếp ấn cô lên giường, điên cuồng hôn xuống.
An Nhược Mạn có chút trở tay không kịp, không nghĩ đến anh ấy vậy mà lại thô bạo như vậy, nhưng mà…ngược lại có chút vui mừng, một Hạ Tử Dục bá đạo cùng điên cuồng như vậy, càng khiến cô say mê.
Nằm trên giường, cảm nhận nụ hôn của anh, gắn kết luyến quyến, một cảm giác sảng khoái, khoái cảm không ngừng du ngoạn khiến cho An Nhược Mạn cũng ôm lấy anh, nỗ lực hồi đáp.
Sự tồn tại của anh giống như một viên thuốc an thần, khiến cho An Nhược Mạn vô cùng an tâm.
Hạ Tử Dục đè chặt lên người cô, hôn lấy cô, giống như đang phát tiết, sau đó cởi áo ngủ của cô, từng nụ hôn giống như gặm cắn rơi xuống trên người cô.
“Ngô…” An Nhược Mạn đau đớn kêu lên một tiếng, “A Dục…” cô liền gọi tên anh.
Giây phút này, Hạ Tử Dục như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhất thời trở nên bình tĩnh.
Nhìn người dưới thân, chân mày liền nhíu chặt, anh mới ý thức được bản thân mình vừa rồi đã mất khống chế như thế nào.
“Thật xin lỗi, làm đau em rồi…” Hạ Tử Dục lên tiếng, sau đó đẩy cô ra.
An Nhược Mạn nhíu mày, sau đó vội vàng nói: “Em không sao, em không cảm thấy đau!”
“Vậy em nghỉ ngơi trước đi, anh đi tắm rửa!” vừa nói, Hạ Tử Dục liền đứng dậy bước về phía phòng tắm.
An Nhược Mạn ngồi im trên giường, nhìn theo bóng lưng Hạ Tử Dục, chân mày nhíu chặt.
Đã xảy ra vấn đề gì sao?
Vừa rồi vẫn còn rất tốt mà, tại sao…lại thành ra như thế này.
Hay là nói, cô không đủ sức hấp dẫn?
An Nhược Mạn ngồi trên giường, vô cùng buồn rầu.
Hạ Tử Dục lúc này trong phòng tắm, nhìn bản thân mình trong gương, trực tiếp mở vòi nước, lấy nước lạnh tạt lên mặt mình.
Sau khi rửa mặt, nhìn bản thân trong gương.