Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Nghe những lời này của A Hoa, anh Vinh lập tức dừng bước chân nhìn ông: “A Hoa, tôi biết ông quan tâm tôi, nhưng có nhiều chuyện không cách nào miễn cưỡng được!”
“Nhất định có thể, dù cho muốn lấy trái tim của A Hoa tôi cũng không có vấn đề gì!”
Anh Vinh mỉm cười: “Đã sống cả nửa đời người rồi, không người thân thích cũng chỉ có một mình ông bên cạnh, ông vẫn nên sống cho thật tốt, đến lúc đó những gì
của tôi đều thuộc về anh!”
“Anh Vinh!”
“Được rồi, không nói nữa, quay về thôi!” vừa nói, anh Vinh liền bước tiếp về phía trước.
A Hoa bước theo phía sau, nhìn theo bóng lưng của anh Vinh, càng âm thầm hạ quyết tâm.
Mục Cảnh Thiên đi công tác hai ngày, mỗi ngày vẫn sống theo quỹ đạo cuộc sống hằng ngày, chỉ là không có Mục Cảnh Thiên
giống như thiếu đi vài phần thú vui mà thôi.
Hạ Tử Hy mỗi ngày chỉ có ba tuyến đường, ăn cơm, đi làm, tan làm, sau đó buổi tối về nhà gọi điện thoại cho anh.
Cuộc sống càng như vậy càng khiến người khác nhung nhớ.
Thời gian buổi chiều, Hạ Tử Hy tranh thủ thời gian nghỉ ngơi gọi điện thoại cho Mục Cảnh Thiên, mang theo tâm trạng vui vè gọi điện cho anh, nhưng lại không có người bắt máy, Hạ Tử Hy suy nghĩ, có lẽ anh đang bận việc.
Chính vào lúc này, điện thoại của Hạ Tử Hy liên vang lên, khi nhìn thấy là số điện thoại của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy mỉm cười, lập tức nghe máy.
“Alo…”
“Em gọi điện thoại cho anh sao?” giọng nói từ tính cùng tông giọng trầm của Mục Cảnh Thiên liền từ trong điện thoại vang lên.
“Đúng vậy, anh đang bận sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
“ừ, vừa rồi có cuộc họp!”
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó tùy tiện lên tiếng: “Ngày mai khi nào anh quay trờ về? Đến lúc đó em đi đón anh!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
Mục Cảnh Thiên sửng sốt, trôi qua vài giây sau mới lên tiếng: “Dự kiến phải trễ hơn hai ngày nữa, đợi công việc bên này hoàn thành mới có thể quay về!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy nhíu mày: “Không phải đã không có vấn đề gì nữa rồi hay sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Em không cần lo lắng, chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà chờ anh quay trờ về là được!”
Mục Cảnh Thiên nếu đã nói như vậy thì Hạ Tử Hy cũng chỉ có thể bất lực gật đầu: “Vậy được thôi, em không làm phiền anh họp nữa, cúp máy trước đây!”
“Được!”
Sau đó, hai người chỉ đơn giản nói vài câu, sau đó liền cúp điện thoại.
Hạ Tử Hy cầm điện thoại, mặc dù Mục Cảnh Thiên không nói,
nhưng cô cũng biết rằng, nhất định có vấn đề, có điều vấn đề lớn hơn đi chăng nữa, Hạ Tử Hy cũng tin rằng anh nhất định có thể giải quyết.
Anh là ai chứ. Anh chính là Mục Cảnh Thiên!
Sau khi quen biết anh, Hạ Tử Hy mới biết rằng, có rất nhiều chuyện không thể nhưng đều trở thành có thể.
Cho nên Hạ Tử Hy tin tưởng anh nhất định có thể giải quyết.
Suy nghĩ như vậy, liền thở phào
nhẹ nhõm một hơi.
Còn phía bên này.
Hạ thị.
Trong văn phòng.
Hạ Tử Dục lúc này ngồi trên ghế dựa, đôi mắt thẳm sâu nhìn về phía cửa sổ sát đất, giống như chỉ có tầm nhìn rộng lớn mới có thể khiến anh thả lỏng.
Chính vào lúc này, điện thoại anh liền vang lên.
Liếc mắt về phía chiếc điện thoại
trên bàn, khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến, anh liền cầm lên.
“Alo!”